[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Chương 30: Xấu Hổ 5
Hàn Đông
01/04/2024
Đứa bé nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Noãn, lập tức cười quay đầu lại nhìn cô, cứ như muốn chơi trốn tìm với cô, gắng sức bò tới góc giường.
Ôn Noãn đặt chậu rửa mặt lên trên ghế, vẫy vẫy tay với con: "Qua đây, mẹ rửa tay rửa mặt cho con, sau đó còn phải thay tã nữa."
Cô bé cảm thấy cô đang nói chuyện với cô bé nên càng dũng cảm hơn, trốn trong góc giường không để ý tới Ôn Noãn.
Ôn Noãn thực sự không nhịn nổi cô bé, dứt khoát lôi kéo đôi chân ngắn của cô bé tới cạnh giường, cô bé cười khúc khích vài tiếng, khua tay múa chân, không hề an phận!
Ôn Noãn: "Đừng nhúc nhích, thay tã trước đã, con xem đã ướt thành thế nào rồi này!"
Trước kia đến cả thay tã cô cũng không biết, cũng nhờ làm rất nhiều lần mới thành thói quen, hôm nay làm hai bước đã thay xong tã cho con gái.
Thay tã xong, Ôn Noãn cẩn thận rửa mặt cùng với tay cho cô bé, cuối cùng cô bé cũng sạch sẽ.
Sau khi cô bé được Ôn Noãn rửa sạch sẽ thoải mái xong lại bắt đầu không an phận, giơ đôi tay mập mạp lên thuần thục kéo kéo vạt áo Ôn Noãn, giống như đang tìm thứ gì đó.
Miệng nhỏ kia vang lên tiếng mút "chụt chụt chụt”, lại còn rầm rì hai tiếng.
Đói bụng rồi.
Hiện tại Ôn Noãn có thể thuần thục đoán được nhu cầu của đứa nhỏ.
Cô vội vàng rửa tay, sau khi lau khô bèn ôm ngang đứa bé ra, sau đó cởi ba cúc áo trên của áo sơ mi, chuẩn bị cho đứa nhỏ bú sữa.
Từ một cô gái chỉ mới biết yêu tiến thẳng đến làm sản phụ, ở giữa lại không có một chút thời gian chuẩn bị nào, có trời mới biết trước đây cô phải dùng bao lâu thời gian để làm công tác tâm lý.
Nếu không phải đứa bé này từng khóc đến ngất ngay trước mặt cô, cô thực sự không có cách nào làm ra chuyện vén quần áo lên để lộ ngực ra như thế này.
"Gạo để ở đâu vậy?"
"..."
Ôn Noãn nhìn cửa phòng hơi khép chợt bị đẩy ra, trong lúc nhất thời không biết nên che mặt trước hay là che vạt áo mở rộng trước.
Cửa phòng đã được dùng lâu năm, lúc mở cửa sẽ phát ra tiếng két chói tai, lúc bình thường căn phòng của cô cơ bản không có người vào, nên nếu không phải lúc ngủ thì cô rất ít khóa cửa lại.
Cửa gỗ có chút năm tháng lại phát ra một tiếng "Két", rồi đóng chặt một lần nữa, trong phòng khôi phục về yên tĩnh.
Ngoài cửa truyền tới giọng nói khó xử của Cố Thanh Hàn, giống như anh vừa làm chuyện sai lầm, giọng anh vừa thấp vừa trầm.
"Xin lỗi."
Cổ họng Ôn Noãn giống như bị đút một cục bông, khi nói cũng có chút nghẹn ngào: “Không có việc gì."
Cô vội thêm câu: "Gạo chắc là ở trong phòng của mẹ anh, anh tìm xem."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ôn Noãn đặt chậu rửa mặt lên trên ghế, vẫy vẫy tay với con: "Qua đây, mẹ rửa tay rửa mặt cho con, sau đó còn phải thay tã nữa."
Cô bé cảm thấy cô đang nói chuyện với cô bé nên càng dũng cảm hơn, trốn trong góc giường không để ý tới Ôn Noãn.
Ôn Noãn thực sự không nhịn nổi cô bé, dứt khoát lôi kéo đôi chân ngắn của cô bé tới cạnh giường, cô bé cười khúc khích vài tiếng, khua tay múa chân, không hề an phận!
Ôn Noãn: "Đừng nhúc nhích, thay tã trước đã, con xem đã ướt thành thế nào rồi này!"
Trước kia đến cả thay tã cô cũng không biết, cũng nhờ làm rất nhiều lần mới thành thói quen, hôm nay làm hai bước đã thay xong tã cho con gái.
Thay tã xong, Ôn Noãn cẩn thận rửa mặt cùng với tay cho cô bé, cuối cùng cô bé cũng sạch sẽ.
Sau khi cô bé được Ôn Noãn rửa sạch sẽ thoải mái xong lại bắt đầu không an phận, giơ đôi tay mập mạp lên thuần thục kéo kéo vạt áo Ôn Noãn, giống như đang tìm thứ gì đó.
Miệng nhỏ kia vang lên tiếng mút "chụt chụt chụt”, lại còn rầm rì hai tiếng.
Đói bụng rồi.
Hiện tại Ôn Noãn có thể thuần thục đoán được nhu cầu của đứa nhỏ.
Cô vội vàng rửa tay, sau khi lau khô bèn ôm ngang đứa bé ra, sau đó cởi ba cúc áo trên của áo sơ mi, chuẩn bị cho đứa nhỏ bú sữa.
Từ một cô gái chỉ mới biết yêu tiến thẳng đến làm sản phụ, ở giữa lại không có một chút thời gian chuẩn bị nào, có trời mới biết trước đây cô phải dùng bao lâu thời gian để làm công tác tâm lý.
Nếu không phải đứa bé này từng khóc đến ngất ngay trước mặt cô, cô thực sự không có cách nào làm ra chuyện vén quần áo lên để lộ ngực ra như thế này.
"Gạo để ở đâu vậy?"
"..."
Ôn Noãn nhìn cửa phòng hơi khép chợt bị đẩy ra, trong lúc nhất thời không biết nên che mặt trước hay là che vạt áo mở rộng trước.
Cửa phòng đã được dùng lâu năm, lúc mở cửa sẽ phát ra tiếng két chói tai, lúc bình thường căn phòng của cô cơ bản không có người vào, nên nếu không phải lúc ngủ thì cô rất ít khóa cửa lại.
Cửa gỗ có chút năm tháng lại phát ra một tiếng "Két", rồi đóng chặt một lần nữa, trong phòng khôi phục về yên tĩnh.
Ngoài cửa truyền tới giọng nói khó xử của Cố Thanh Hàn, giống như anh vừa làm chuyện sai lầm, giọng anh vừa thấp vừa trầm.
"Xin lỗi."
Cổ họng Ôn Noãn giống như bị đút một cục bông, khi nói cũng có chút nghẹn ngào: “Không có việc gì."
Cô vội thêm câu: "Gạo chắc là ở trong phòng của mẹ anh, anh tìm xem."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.