Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 8: Bà Già Hung Hãn 2
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Trương Văn Lượng muốn giải thích nhưng không biết vì sao mà không thể nói nên lời.
“Tôi nhất thời kích động muốn tìm anh để nói lý lẽ, anh lại trở tay đẩy tôi một cái nên tôi mới rơi xuống sông nhỏ.”
“Nhưng anh lại nói là tự tôi nhảy xuống sông.”
“Vốn dĩ tôi muốn quên đi, suy cho cùng cũng là do cơ thể tôi vô tích sự, nhưng bây giờ anh lại thực sự từ hôn với tôi vì đã sớm ngoại tình với Lô Giai Giai.”
“Trương Văn Lượng! Không phải anh ám sát tôi thì là cái gì!”
Tô Niệm Chi nói một hơi, toàn thân run rẩy thở dốc.
Giọng nói bình tĩnh, không nhẹ cũng không nặng nhưng lại rất có khí phách.
Chỉ bằng vài ba câu mà đã rửa sạch những vết nhơ gần đây ở trên người mình.
Người trong thôn tuy ít học nhưng không có chuyện dưa muối gì mà chưa từng thấy qua.
Suy đi nghĩ lại là biết cái gia đình của Trương Văn Lượng cũng không phải tốt đẹp gì.
Lời đính hôn lúc trước với nhà họ Tô là dùng mạng của cụ ông nhà họ Tô để đổi lấy, ông cụ đã cứu ba của Trương Văn Lượng là Trương Sơn Căn thoát khỏi bầy sói nhưng bản thân ông cụ lại mất mạng.
Người nhà họ Trương đã thề rằng sau này sẽ chăm sóc tốt cho đứa cháu gái có cơ thể yếu ớt này của nhà họ Tô.
Bây giờ anh ta muốn hủy hôn thì cũng coi như xong, vậy mà táng tận lương tâm ép con gái người ta vào chỗ chết, đây không phải là tệ đến tận xương tủy thì là cái gì.
Loại người như vậy thật sự có thể thi vào đại học, sau đó mang lại lợi ích cho người trong thôn sao?
Người dân trong thôn nhất thời đều im lặng.
Trương Văn Lượng không biết vì sao vừa rồi mình lại không thể nói chuyện, vừa vội vừa hoảng.
“Tô Niệm Chi, tôi không có, tôi chỉ là…”
Còn chưa nói xong, Tô Niệm Chi đã ngã thẳng về phía sau.
‘Phụt’, cô phun ra một ngụm máu tươi.
“Chi Chi!”
Vương Quế Phương luống cuống, nước mắt rơi xuống.
“Thằng cả, thằng hai đánh chết cậu ta cho mẹ!”
Hai anh em nhà họ Tô giống như hai vị hộ pháp trừng mắt, xách Trương Văn Lượng lên.
“Anh trai…”
Tô Niệm Chi lên tiếng ngăn cản, trong phim truyền hình cũng vì bọn họ làm vậy mà bị cảnh sát mang đi.
“Đừng đánh…”.
Hai anh em nhà họ Tô tức đến đỏ mắt, lúc này mà em gái còn nghĩ cho tên này sao?
Nhất thời gấp gáp không biết nên làm gì.
“Anh à, so đo với loại rác rưởi này sẽ hạ thấp chúng ta. Nếu thật sự muốn đánh thì hãy để em tự giải quyết sau đi!”
Những ngày tươi đẹp của anh ta còn ở phía sau!
“Được rồi! Cô nhóc họ Tô, cô muốn thế nào?”
Lúc này một ông già chống gậy phía sau đám người được một người đàn ông khác nâng đỡ đi tới.
Là ba của Trương Văn Lượng… Trương Sơn Căn.
Tô Niệm Chi thầm trợn trắng mắt.
Cả nhà đều là loại rác rưởi.
“Tôi nhất thời kích động muốn tìm anh để nói lý lẽ, anh lại trở tay đẩy tôi một cái nên tôi mới rơi xuống sông nhỏ.”
“Nhưng anh lại nói là tự tôi nhảy xuống sông.”
“Vốn dĩ tôi muốn quên đi, suy cho cùng cũng là do cơ thể tôi vô tích sự, nhưng bây giờ anh lại thực sự từ hôn với tôi vì đã sớm ngoại tình với Lô Giai Giai.”
“Trương Văn Lượng! Không phải anh ám sát tôi thì là cái gì!”
Tô Niệm Chi nói một hơi, toàn thân run rẩy thở dốc.
Giọng nói bình tĩnh, không nhẹ cũng không nặng nhưng lại rất có khí phách.
Chỉ bằng vài ba câu mà đã rửa sạch những vết nhơ gần đây ở trên người mình.
Người trong thôn tuy ít học nhưng không có chuyện dưa muối gì mà chưa từng thấy qua.
Suy đi nghĩ lại là biết cái gia đình của Trương Văn Lượng cũng không phải tốt đẹp gì.
Lời đính hôn lúc trước với nhà họ Tô là dùng mạng của cụ ông nhà họ Tô để đổi lấy, ông cụ đã cứu ba của Trương Văn Lượng là Trương Sơn Căn thoát khỏi bầy sói nhưng bản thân ông cụ lại mất mạng.
Người nhà họ Trương đã thề rằng sau này sẽ chăm sóc tốt cho đứa cháu gái có cơ thể yếu ớt này của nhà họ Tô.
Bây giờ anh ta muốn hủy hôn thì cũng coi như xong, vậy mà táng tận lương tâm ép con gái người ta vào chỗ chết, đây không phải là tệ đến tận xương tủy thì là cái gì.
Loại người như vậy thật sự có thể thi vào đại học, sau đó mang lại lợi ích cho người trong thôn sao?
Người dân trong thôn nhất thời đều im lặng.
Trương Văn Lượng không biết vì sao vừa rồi mình lại không thể nói chuyện, vừa vội vừa hoảng.
“Tô Niệm Chi, tôi không có, tôi chỉ là…”
Còn chưa nói xong, Tô Niệm Chi đã ngã thẳng về phía sau.
‘Phụt’, cô phun ra một ngụm máu tươi.
“Chi Chi!”
Vương Quế Phương luống cuống, nước mắt rơi xuống.
“Thằng cả, thằng hai đánh chết cậu ta cho mẹ!”
Hai anh em nhà họ Tô giống như hai vị hộ pháp trừng mắt, xách Trương Văn Lượng lên.
“Anh trai…”
Tô Niệm Chi lên tiếng ngăn cản, trong phim truyền hình cũng vì bọn họ làm vậy mà bị cảnh sát mang đi.
“Đừng đánh…”.
Hai anh em nhà họ Tô tức đến đỏ mắt, lúc này mà em gái còn nghĩ cho tên này sao?
Nhất thời gấp gáp không biết nên làm gì.
“Anh à, so đo với loại rác rưởi này sẽ hạ thấp chúng ta. Nếu thật sự muốn đánh thì hãy để em tự giải quyết sau đi!”
Những ngày tươi đẹp của anh ta còn ở phía sau!
“Được rồi! Cô nhóc họ Tô, cô muốn thế nào?”
Lúc này một ông già chống gậy phía sau đám người được một người đàn ông khác nâng đỡ đi tới.
Là ba của Trương Văn Lượng… Trương Sơn Căn.
Tô Niệm Chi thầm trợn trắng mắt.
Cả nhà đều là loại rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.