Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 6: Bắt Gian Nam Chính Ngoại Tình 3
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Anh ta mở miệng định phản bác nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, trong mắt anh ta gần như phun ra lửa.
Trưởng thôn nghe tiếng thì chạy tới với vẻ mặt tái mét, bước đến và tát thẳng vào mặt Lô Giai Giai.
“Ai kêu mày không biết xấu hổ thế hả!”
Nhất thời Lô Giai Giai bị cảm giác nhục nhã mãnh liệt vây quanh.
Vốn dĩ Trương Văn Lượng còn muốn che chở nhưng lại bị Tôn Đại Nữu kéo lại.
"Nhất định là con gái nhà các người đã dụ dỗ con trai tôi, khắp thôn này ai mà không biết Văn Lượng nhà tôi sau này sẽ là sinh viên đại học, nhìn qua đã rõ là con gái của mấy người chủ động quyến rũ nó, làm gì có con gái ngoan nhà ai lại dám chui vào đám lau sậy với một người đàn ông chứ!"
“Đúng, đúng vậy! Trương Văn Lượng là mối hôn sự tốt nhất của thôn Du Thủy này, thật sự không thể nói chắc được.”
Trưởng thôn nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Chỉ thấy mẹ Lô Giai Giai bước ra từ phía sau với một thùng nước ở thắt lưng.
Lớp mỡ trên mặt liên tục run rẩy.
"Này, tôi nói này Tôn Đại Nữu, không biết là con gái tôi đã lột quần con trai bà xuống hay là đánh ngất rồi kéo cậu ta tới đây hả?"
"Chính con gái bà không chịu nổi cô đơn, còn muốn vu oan cho chúng tôi à?" Tôn Đại Nữu lập tức nhào tới, hai người lao vào đánh nhau.
Ngay cả quần áo cũng xé nát.
Tô Niệm Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, ước gì có thể ngồi xuống ghế lấy mấy hạt dưa và đậu phộng mà cắn để xem náo nhiệt.
Thích thật!
“Đủ rồi!” Trưởng thôn xanh mặt, nhìn con trai trốn trong đám người không dám đi ra: “Còn không tới kéo họ ra.”
Hai đứa con trai nhà họ Lô đỏ mặt lại đây ngăn cản: "Mẹ đừng đánh nữa, mẹ cư xử như vậy thì sao em gái con còn làm người được?"
Mẹ của Lô Giai Giai cũng không phải là đèn cạn dầu: "Mẹ kiếp, nếu hôm nay Trương Văn Lượng dám không cưới Giai Giai thì bà đây sẽ lột da cậu ta!"
"Mụ già kia, loại người như gái điếm ấy nên nhốt vào lồng heo, còn muốn bước vào nhà họ Trương chúng tôi thì nằm mơ đi!"
Lô Giai Giai nghe Tôn Đại Nữu nói xong, cả người lảo đảo.
Nhu mì và yếu ớt rơi lệ: "Anh Lượng…”
Trương Văn Lượng đối mặt với nét đau khổ của Lô Giai Giai thì thoáng cái đã mềm lòng, dù sao thì cưới cô ta cũng tốt hơn cưới con nhỏ bệnh lao Tô Niệm Chi.
Anh ta lập tức bước lên nói: "Mẹ, con sẽ cưới Giai Giai.”
Ánh mắt Tôn Đại Nữu nhìn Lô Giai Giai giống như nhìn một món hàng.
“Con trai, con có chắc cô ta là trinh nữ không?”
Mặt Lô Giai Giai đỏ bừng lên.
Trưởng thôn nghe tiếng thì chạy tới với vẻ mặt tái mét, bước đến và tát thẳng vào mặt Lô Giai Giai.
“Ai kêu mày không biết xấu hổ thế hả!”
Nhất thời Lô Giai Giai bị cảm giác nhục nhã mãnh liệt vây quanh.
Vốn dĩ Trương Văn Lượng còn muốn che chở nhưng lại bị Tôn Đại Nữu kéo lại.
"Nhất định là con gái nhà các người đã dụ dỗ con trai tôi, khắp thôn này ai mà không biết Văn Lượng nhà tôi sau này sẽ là sinh viên đại học, nhìn qua đã rõ là con gái của mấy người chủ động quyến rũ nó, làm gì có con gái ngoan nhà ai lại dám chui vào đám lau sậy với một người đàn ông chứ!"
“Đúng, đúng vậy! Trương Văn Lượng là mối hôn sự tốt nhất của thôn Du Thủy này, thật sự không thể nói chắc được.”
Trưởng thôn nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Chỉ thấy mẹ Lô Giai Giai bước ra từ phía sau với một thùng nước ở thắt lưng.
Lớp mỡ trên mặt liên tục run rẩy.
"Này, tôi nói này Tôn Đại Nữu, không biết là con gái tôi đã lột quần con trai bà xuống hay là đánh ngất rồi kéo cậu ta tới đây hả?"
"Chính con gái bà không chịu nổi cô đơn, còn muốn vu oan cho chúng tôi à?" Tôn Đại Nữu lập tức nhào tới, hai người lao vào đánh nhau.
Ngay cả quần áo cũng xé nát.
Tô Niệm Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, ước gì có thể ngồi xuống ghế lấy mấy hạt dưa và đậu phộng mà cắn để xem náo nhiệt.
Thích thật!
“Đủ rồi!” Trưởng thôn xanh mặt, nhìn con trai trốn trong đám người không dám đi ra: “Còn không tới kéo họ ra.”
Hai đứa con trai nhà họ Lô đỏ mặt lại đây ngăn cản: "Mẹ đừng đánh nữa, mẹ cư xử như vậy thì sao em gái con còn làm người được?"
Mẹ của Lô Giai Giai cũng không phải là đèn cạn dầu: "Mẹ kiếp, nếu hôm nay Trương Văn Lượng dám không cưới Giai Giai thì bà đây sẽ lột da cậu ta!"
"Mụ già kia, loại người như gái điếm ấy nên nhốt vào lồng heo, còn muốn bước vào nhà họ Trương chúng tôi thì nằm mơ đi!"
Lô Giai Giai nghe Tôn Đại Nữu nói xong, cả người lảo đảo.
Nhu mì và yếu ớt rơi lệ: "Anh Lượng…”
Trương Văn Lượng đối mặt với nét đau khổ của Lô Giai Giai thì thoáng cái đã mềm lòng, dù sao thì cưới cô ta cũng tốt hơn cưới con nhỏ bệnh lao Tô Niệm Chi.
Anh ta lập tức bước lên nói: "Mẹ, con sẽ cưới Giai Giai.”
Ánh mắt Tôn Đại Nữu nhìn Lô Giai Giai giống như nhìn một món hàng.
“Con trai, con có chắc cô ta là trinh nữ không?”
Mặt Lô Giai Giai đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.