Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 43: Cướp Quý Nhân Của Đàn Ông Cặn Bã 3
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Cô bước một bước dài về phía trước nói với người đàn ông: “Tôi biết chút chút y thuật, để tôi thử xem sao.”
Những người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhìn thấy cô gầy trơ xương lại còn ho khụ khụ, thế mà còn dám nói lời này.
“Cô?”
“Cô gái à, cô đừng có gây rối nữa, tôi đưa ông ấy đến bệnh viện.”
Tô Niệm Chi không hề lùi bước, ngược lại là đón lấy ánh mắt hoài nghi của mọi người.
Tiếp tục nói: “Tôi có nắm chắc chữa khỏi cho ông ấy, loại bệnh tôi từng gặp rồi. Là một loại bệnh về não.”
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đắn đo một lúc rồi cũng chẳng biết vì sao lại quyết định tin tưởng cô.
“Vậy cô chữa đi.”
Tô Niệm Chi ngồi xuống: “Có thể lấy cho tôi một cây kim không?”
“Cô gái, kim may vá có được không?”
“Vậy thì lấy thêm cho tôi một chút rượu.”
Dù sao thì cũng chỉ giả bộ cho có mà thôi.
Nếu cô mà không sử dụng dụng cụ gì, nói là chỉ cần sờ một cái là khỏi ngay, vậy chẳng phải sẽ bị người khác dị nghị hay sao?
Cho nên cô mới cần một cây kim.
Lúc giả vờ châm cứu, cô dùng sức mạnh tinh thần trực tiếp xâm nhập vào não bộ của người đàn ông.
Lợi dụng sức mạnh tinh thần của mình tiêu diệt những tế bào thần kinh truyền điện dị thường, sau đó còn tiện thể giúp ông ấy chải chuốt các sợi dây thần kinh.
Như vậy sau này bệnh sẽ không tái phát nữa.
Cùng lúc kim trong tay đâm vài cái.
Chỉ thấy người đàn ông dần dần không còn bị co giật nữa.
“Có tác dụng kìa, anh xem, không còn co giật nữa rồi.”
“Không ngờ đó, cô gái này cũng có năng lực nhỉ.”
Tô Niệm Chi nhìn người đàn ông từ từ mở mắt, cất giọng ấm áp hỏi: “Chú đã thấy đỡ hơn chưa?”
Phan Khánh Sinh sửng sốt, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô gái nhỏ.
“Tôi, tôi lại bị phát bệnh rồi ư?”
Tô Niệm Chi cong mắt. “Không sao rồi, sau này bệnh của chú sẽ không tái phát nữa đâu. Cháu đã giúp chú chữa khỏi bệnh rồi.”
“Cái gì? Khỏi bệnh rồi?”
Người đàn ông ngạc nhiên ngồi dậy.
Ông ấy bị bệnh này từ nhỏ, trị mãi nhưng không khỏi.
Gần đây bệnh ngày một trầm trọng hơn, cứ tưởng là mình không còn sống được bao lâu nữa, vậy mà không ngờ rằng cô gái đứng trước mặt mình lại nói là chữa khỏi rồi, cho nên lập tức sững cả người.
“Nếu chú không tin có thể tới bệnh viện kiểm tra thử.”
Lúc này Phan Khánh Sinh thật sự tin rồi.
Nếu nói không vui mừng thì là nói dối.
Phan Khánh Sinh phủi lớp bụi trên người, đứng dậy.
“Cô… cô bé, cảm ơn cháu.”
Những người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhìn thấy cô gầy trơ xương lại còn ho khụ khụ, thế mà còn dám nói lời này.
“Cô?”
“Cô gái à, cô đừng có gây rối nữa, tôi đưa ông ấy đến bệnh viện.”
Tô Niệm Chi không hề lùi bước, ngược lại là đón lấy ánh mắt hoài nghi của mọi người.
Tiếp tục nói: “Tôi có nắm chắc chữa khỏi cho ông ấy, loại bệnh tôi từng gặp rồi. Là một loại bệnh về não.”
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đắn đo một lúc rồi cũng chẳng biết vì sao lại quyết định tin tưởng cô.
“Vậy cô chữa đi.”
Tô Niệm Chi ngồi xuống: “Có thể lấy cho tôi một cây kim không?”
“Cô gái, kim may vá có được không?”
“Vậy thì lấy thêm cho tôi một chút rượu.”
Dù sao thì cũng chỉ giả bộ cho có mà thôi.
Nếu cô mà không sử dụng dụng cụ gì, nói là chỉ cần sờ một cái là khỏi ngay, vậy chẳng phải sẽ bị người khác dị nghị hay sao?
Cho nên cô mới cần một cây kim.
Lúc giả vờ châm cứu, cô dùng sức mạnh tinh thần trực tiếp xâm nhập vào não bộ của người đàn ông.
Lợi dụng sức mạnh tinh thần của mình tiêu diệt những tế bào thần kinh truyền điện dị thường, sau đó còn tiện thể giúp ông ấy chải chuốt các sợi dây thần kinh.
Như vậy sau này bệnh sẽ không tái phát nữa.
Cùng lúc kim trong tay đâm vài cái.
Chỉ thấy người đàn ông dần dần không còn bị co giật nữa.
“Có tác dụng kìa, anh xem, không còn co giật nữa rồi.”
“Không ngờ đó, cô gái này cũng có năng lực nhỉ.”
Tô Niệm Chi nhìn người đàn ông từ từ mở mắt, cất giọng ấm áp hỏi: “Chú đã thấy đỡ hơn chưa?”
Phan Khánh Sinh sửng sốt, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô gái nhỏ.
“Tôi, tôi lại bị phát bệnh rồi ư?”
Tô Niệm Chi cong mắt. “Không sao rồi, sau này bệnh của chú sẽ không tái phát nữa đâu. Cháu đã giúp chú chữa khỏi bệnh rồi.”
“Cái gì? Khỏi bệnh rồi?”
Người đàn ông ngạc nhiên ngồi dậy.
Ông ấy bị bệnh này từ nhỏ, trị mãi nhưng không khỏi.
Gần đây bệnh ngày một trầm trọng hơn, cứ tưởng là mình không còn sống được bao lâu nữa, vậy mà không ngờ rằng cô gái đứng trước mặt mình lại nói là chữa khỏi rồi, cho nên lập tức sững cả người.
“Nếu chú không tin có thể tới bệnh viện kiểm tra thử.”
Lúc này Phan Khánh Sinh thật sự tin rồi.
Nếu nói không vui mừng thì là nói dối.
Phan Khánh Sinh phủi lớp bụi trên người, đứng dậy.
“Cô… cô bé, cảm ơn cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.