Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 48: Gia Đình Ấm Áp 2
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Ba Tô cười híp mắt ngồi dưới mái hiên hút tẩu thuốc, không nhiều lời, nhưng trong ánh mắt kia tràn đầy yêu thương đối với con gái.
“Ba ơi, đợi lát nữa con đo kích thước cho ba, xong sẽ kêu mẹ may cho ba bộ đồ mới nhé.”
Ba Tô thấy con gái đến gần, vội vàng đưa tẩu thuốc của mình ra xa, tự mình đứng lên sang ngồi xuống bên cạnh lều cỏ nhỏ.
“Ba có quần áo mặc rồi, bé ngoan may cho mình đi.”
Vương Quế Phương trợn mắt nhìn ông một cái, “Con gái kêu ông may thì ông cứ may đi, ở đó dài dòng làm gì.”
Ba Tô bị mắng cũng không tức giận, gật đầu, “Được, thế thì may, nghe bé ngoan hết.”
“Cô út, quần áo của con!”
Mao Mao vẫn chưa nói hết câu, Tô Niệm Chi đã cầm quần áo lên, “Của con đây!”
Cậu bé cười híp mắt cầm quần áo lên, về phòng tìm chỗ giấu.
Đến chiều tối, Tô Niệm Chi vo nấu gạo cơm, kho thịt, thuận tiện còn lấy mấy khúc xương to hầm canh.
Sức khỏe cả nhà đều quá yếu.
Uống nhiều canh cũng có lợi.
Tô Triết Văn làm việc xong về nhà, tới cửa, ngửi mùi này đã thiếu chút nữa cho rằng mình vào nhầm nhà, lùi bước quay đầu, nhìn thêm hai lần.
Không sai.
Ngày hôm qua ăn thịt thỏ kho, nửa đêm anh ấy cũng phải chép miệng nhớ mùi.
Trên bàn cơm, Tô Triết Văn cuối cùng cũng thấy được miếng thịt kho thơm đến mức anh ấy cũng không nhịn được chảy nước miếng.
Tô Niệm Chi xới cho mọi người một bát cơm đầy.
Nhìn Vương Quế Phương và ba Tô không nỡ ăn, cô giơ đũa lên.
Gắp thịt vào bát của mỗi một người.
Ăn xong lại múc cho mỗi một người một bát canh.
“Mẹ, canh xương trong nồi cần ninh một đêm, sáng sớm ngày mai hẵng dậy ăn cơm chan canh.”
Tô Mao Mao vừa nghe ngày mai còn có đồ ăn ngon, lúc này mới chịu bỏ cái bát trong tay xuống.
Ăn xong một bữa cơm, mọi người đều như nằm mơ vậy.
“Thằng cả, con mang một ít tới Vương gia trang, cho bà ngoại.”
Lúc này Tô Niệm Chi mới nhớ tới nhà bà ngoại, cũng chính là nhà ngoại của Vương Quế Phương.
Người nhà họ Tô không bị chết đói, hoàn toàn là nhờ vào nhà họ Vương tiếp tế mới sống sót nổi.
Nếu không, ba Tô cũng sẽ không hễ có đồ tốt là lại đem qua biếu.
“Ba ơi, vậy kêu anh cả mang cả xấp thịt còn lại, cùng nửa bao gạo, với con gà rừng ngày hôm qua nữa.”
Vành mắt Vương Quế Phương hồng hồng, chồng và con gái nhà bà đều rất tốt.
Uống nước nhớ nguồn.
“Vậy gà để lại cho Chi Chi bồi bổ, còn lại thì mang đi.”
Ba Tô cũng không phản đối.
“Vậy con ra đầu thôn mua ít bánh cuộn đem qua nhà bà ngoại, tiện thể cầm cả ít bánh ngọt cho mấy đứa nhóc kia nữa.”
“Mẹ cho con ít tiền này.”
“Ba ơi, đợi lát nữa con đo kích thước cho ba, xong sẽ kêu mẹ may cho ba bộ đồ mới nhé.”
Ba Tô thấy con gái đến gần, vội vàng đưa tẩu thuốc của mình ra xa, tự mình đứng lên sang ngồi xuống bên cạnh lều cỏ nhỏ.
“Ba có quần áo mặc rồi, bé ngoan may cho mình đi.”
Vương Quế Phương trợn mắt nhìn ông một cái, “Con gái kêu ông may thì ông cứ may đi, ở đó dài dòng làm gì.”
Ba Tô bị mắng cũng không tức giận, gật đầu, “Được, thế thì may, nghe bé ngoan hết.”
“Cô út, quần áo của con!”
Mao Mao vẫn chưa nói hết câu, Tô Niệm Chi đã cầm quần áo lên, “Của con đây!”
Cậu bé cười híp mắt cầm quần áo lên, về phòng tìm chỗ giấu.
Đến chiều tối, Tô Niệm Chi vo nấu gạo cơm, kho thịt, thuận tiện còn lấy mấy khúc xương to hầm canh.
Sức khỏe cả nhà đều quá yếu.
Uống nhiều canh cũng có lợi.
Tô Triết Văn làm việc xong về nhà, tới cửa, ngửi mùi này đã thiếu chút nữa cho rằng mình vào nhầm nhà, lùi bước quay đầu, nhìn thêm hai lần.
Không sai.
Ngày hôm qua ăn thịt thỏ kho, nửa đêm anh ấy cũng phải chép miệng nhớ mùi.
Trên bàn cơm, Tô Triết Văn cuối cùng cũng thấy được miếng thịt kho thơm đến mức anh ấy cũng không nhịn được chảy nước miếng.
Tô Niệm Chi xới cho mọi người một bát cơm đầy.
Nhìn Vương Quế Phương và ba Tô không nỡ ăn, cô giơ đũa lên.
Gắp thịt vào bát của mỗi một người.
Ăn xong lại múc cho mỗi một người một bát canh.
“Mẹ, canh xương trong nồi cần ninh một đêm, sáng sớm ngày mai hẵng dậy ăn cơm chan canh.”
Tô Mao Mao vừa nghe ngày mai còn có đồ ăn ngon, lúc này mới chịu bỏ cái bát trong tay xuống.
Ăn xong một bữa cơm, mọi người đều như nằm mơ vậy.
“Thằng cả, con mang một ít tới Vương gia trang, cho bà ngoại.”
Lúc này Tô Niệm Chi mới nhớ tới nhà bà ngoại, cũng chính là nhà ngoại của Vương Quế Phương.
Người nhà họ Tô không bị chết đói, hoàn toàn là nhờ vào nhà họ Vương tiếp tế mới sống sót nổi.
Nếu không, ba Tô cũng sẽ không hễ có đồ tốt là lại đem qua biếu.
“Ba ơi, vậy kêu anh cả mang cả xấp thịt còn lại, cùng nửa bao gạo, với con gà rừng ngày hôm qua nữa.”
Vành mắt Vương Quế Phương hồng hồng, chồng và con gái nhà bà đều rất tốt.
Uống nước nhớ nguồn.
“Vậy gà để lại cho Chi Chi bồi bổ, còn lại thì mang đi.”
Ba Tô cũng không phản đối.
“Vậy con ra đầu thôn mua ít bánh cuộn đem qua nhà bà ngoại, tiện thể cầm cả ít bánh ngọt cho mấy đứa nhóc kia nữa.”
“Mẹ cho con ít tiền này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.