Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 32: Lấy Ma Ốm Sẽ Đoạt Tử Tuyệt Tôn 1
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Vương Quế Phương cũng xoa xoa lông mày: “Thằng cả à, ngày mai con tới ruộng nhà họ Tần phụ đỡ hai ngày, không phải gần đây nhà bọn họ không có người sao?”
“Vâng, mẹ, sáng mai con sẽ đi cùng em hai.”
Tô Triết Vũ:??? Anh trai thông minh ra là thế nào nhỉ?
“Được, vậy cứ quyết vậy đi, hai mùa sau, nhà họ Tô chúng ta sẽ làm công việc đồng áng của nhà họ Tần.”
Sau khi ba Tô quyết định.
Chợt nghe Tô Triết Văn ngơ ngác hỏi một câu: “Em gái, anh thấy hình như con hươu này là bị sói cắn chết, em, em gặp phải sói à?”
“Cái gì?”
Những lời này vừa nói ra, Vương Quế Phương sợ hãi đến mức kêu lên.
“Sói? Con gái, con gặp phải sói ư?”
Một đám người lập tức chuyển từ vui sướng sang lo lắng: “Con ngoan của mẹ, con đang làm cái gì thế hả? Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi nữa.”
Nhìn ánh mắt không tán thành của cả nhà.
Tô Niệm Chi vội vàng giải thích.
“Mẹ, ba, anh cả, anh hai, con thật sự không có gặp sói, lúc bắt được thỏ con chỉ nhìn thấy có hươu chết ở bờ sông.”
“Con tình cờ gặp Tần Khiếu Vân, sau đó nhờ anh ấy giúp con khiêng hươu về, con thật sự không gặp sói.”
“Thật sao?”
“Thật mà! Còn thật hơn cả vàng! Nếu mọi người không tin, mọi người đi hỏi Mao Mao đi!”
Tô Mao Mao: ??? Cô út con...
Nhận được ánh mắt cầu xin của cô út, Tô Mao Mao nhắm mắt lại, bắt đầu nói dối. ୧(﹒︠ᴗ﹒︡)୨
“Đúng, cháu cũng không thấy con sói sống nào.” Nhìn thấy một con sói đã chết!
“Vậy em gái cũng may mắn quá rồi!”
“Đúng vậy, anh cả, con hươu này có thể mang đến chợ đen bán không?”
Tô Triết Văn gãi gãi đầu, ánh mắt bất giác liếc nhìn em hai.
Tô Triết Vũ: Không bằng anh nói thẳng tên em ra là được rồi.
Vương Quế Phương cũng lắc đầu, con trai cả cũng hơi ngố quá rồi.
Vung tay lên.
“Thằng hai, cái này giao cho con.”
“Về phần gà và thỏ rừng, thằng cả, con đi lột da thỏ đi, buổi tối nay chúng ta ăn thịt thỏ.”
“Oa -- ăn thịt thỏ, tuyệt quá, tuyệt quá!”
Tô Niệm Chi thấy bộ dạng vui vẻ của cậu bé, khóe miệng nhếch lên.
Cô muốn cải thiện tình hình trong nhà, để cho gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn.
——
Bên này, Tần Khiếu Vân vui vẻ đi về phía nhà.
Anh hoàn toàn không để ý rằng cách đó không xa, dưới gốc cây đại thụ phía trước nhà họ Tô, có một bóng người đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm.
[Ký chủ, nhiệm vụ thất bại. Giảm hiệu quả của thuốc dưỡng trắng da.]
Có thể thấy được bằng mắt thường là làn da của Lô Giai Giai đang dần dần sẫm màu, còn điểm chút tàn nhang.
Cô ta vốn nhìn thấy Tần Khiếu Vân trở về nhà, lại đi ra.
“Vâng, mẹ, sáng mai con sẽ đi cùng em hai.”
Tô Triết Vũ:??? Anh trai thông minh ra là thế nào nhỉ?
“Được, vậy cứ quyết vậy đi, hai mùa sau, nhà họ Tô chúng ta sẽ làm công việc đồng áng của nhà họ Tần.”
Sau khi ba Tô quyết định.
Chợt nghe Tô Triết Văn ngơ ngác hỏi một câu: “Em gái, anh thấy hình như con hươu này là bị sói cắn chết, em, em gặp phải sói à?”
“Cái gì?”
Những lời này vừa nói ra, Vương Quế Phương sợ hãi đến mức kêu lên.
“Sói? Con gái, con gặp phải sói ư?”
Một đám người lập tức chuyển từ vui sướng sang lo lắng: “Con ngoan của mẹ, con đang làm cái gì thế hả? Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi nữa.”
Nhìn ánh mắt không tán thành của cả nhà.
Tô Niệm Chi vội vàng giải thích.
“Mẹ, ba, anh cả, anh hai, con thật sự không có gặp sói, lúc bắt được thỏ con chỉ nhìn thấy có hươu chết ở bờ sông.”
“Con tình cờ gặp Tần Khiếu Vân, sau đó nhờ anh ấy giúp con khiêng hươu về, con thật sự không gặp sói.”
“Thật sao?”
“Thật mà! Còn thật hơn cả vàng! Nếu mọi người không tin, mọi người đi hỏi Mao Mao đi!”
Tô Mao Mao: ??? Cô út con...
Nhận được ánh mắt cầu xin của cô út, Tô Mao Mao nhắm mắt lại, bắt đầu nói dối. ୧(﹒︠ᴗ﹒︡)୨
“Đúng, cháu cũng không thấy con sói sống nào.” Nhìn thấy một con sói đã chết!
“Vậy em gái cũng may mắn quá rồi!”
“Đúng vậy, anh cả, con hươu này có thể mang đến chợ đen bán không?”
Tô Triết Văn gãi gãi đầu, ánh mắt bất giác liếc nhìn em hai.
Tô Triết Vũ: Không bằng anh nói thẳng tên em ra là được rồi.
Vương Quế Phương cũng lắc đầu, con trai cả cũng hơi ngố quá rồi.
Vung tay lên.
“Thằng hai, cái này giao cho con.”
“Về phần gà và thỏ rừng, thằng cả, con đi lột da thỏ đi, buổi tối nay chúng ta ăn thịt thỏ.”
“Oa -- ăn thịt thỏ, tuyệt quá, tuyệt quá!”
Tô Niệm Chi thấy bộ dạng vui vẻ của cậu bé, khóe miệng nhếch lên.
Cô muốn cải thiện tình hình trong nhà, để cho gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn.
——
Bên này, Tần Khiếu Vân vui vẻ đi về phía nhà.
Anh hoàn toàn không để ý rằng cách đó không xa, dưới gốc cây đại thụ phía trước nhà họ Tô, có một bóng người đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm.
[Ký chủ, nhiệm vụ thất bại. Giảm hiệu quả của thuốc dưỡng trắng da.]
Có thể thấy được bằng mắt thường là làn da của Lô Giai Giai đang dần dần sẫm màu, còn điểm chút tàn nhang.
Cô ta vốn nhìn thấy Tần Khiếu Vân trở về nhà, lại đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.