Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 27: Tần Khiếu Vân Là Bug? Không Sao, Không Sống Nổi Qua Hai Tập 2
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
“Xong rồi xong rồi.” Cậu bé chĩa về phía cái giỏ nhỏ của mình, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cô út, cô xem đi, con đều chọn quả ngon cả đấy.”
"Mao Mao giỏi quá!"
Tô Mao Mao được cô út khen nịnh, vô cùng thoải mái.
"Cô út, cô về nhanh đi, không chốc nữa bà nội sẽ sốt ruột mất."
"Ừm."
Tô Niệm Chi liếc mắt nhìn con thỏ trong tay.
Ở thời đại này, ngay cả việc săn bắn trên núi cũng không thể quang minh chính đại.
Quá buồn.
Chẳng lẽ bảo Mao Mao về nhờ người giúp?
Tần Khiếu Vân nhìn dáng vẻ của cô gái, đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh nói: "Em với Mao Mao về trước đi, chập tối tôi sẽ mang hươu về nhà em. Còn con thỏ, em cứ cầm giỏ của tôi xách về."
"Được vậy không?" Tô Niệm Chi ngước mắt lên nhìn Tần Khiếu Vân.
Khuôn mặt cô tràn đầy nét vui mừng.
"Ừ." Tần Khiếu Vân ngửi thấy mùi thơm mơ hồ tỏa ra từ cơ thể cô, anh gật gật đầu.
"Tôi còn phải đi bắt con mồi khác, em về trước đi."
Sau khi Tô Niệm Chi nhận được lời cam đoan, ôm tâm trạng vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt anh.
Nhìn bóng lưng có phần yếu ớt đang ôm một chiếc giỏ lớn, thỉnh thoảng còn ho khan vài cái của cô.
Tần Khiếu Vân chậm rãi siết chặt nắm tay.
Cô gái như vậy, lẽ ra cần được nuông chiều.
Một tia sáng lóe lên dưới đáy mắt anh, rồi lại từ từ bị đè nén.
Tần Khiếu Vân, mày còn lớn hơn cô bé ấy rất nhiều tuổi đấy.
——
Ở bên này, Tô Niệm Chi vui vẻ đi theo Tô Mao Mao xuống núi.
Vừa xuống núi không lâu đã nhìn thấy Tô Triết Văn và Tô Triết Vũ đang tìm mình.
“Em út, em thế nào rồi?”
Nhìn thấy trán cô đổ đầy mồ hôi, họ cảm thấy đau lòng cực kỳ.
"Đến đây, anh hai cõng em."
"Anh cả cõng em."
Tô Niệm Chi nhìn thấy hai anh trai đều ngồi xổm xuống.
Trong lòng âm thầm xấu hổ.
Bây giờ cô đã là người trưởng thành, để anh trai mình cõng đi thì có chút ngại ngùng.
Hơn nữa phần trước của cô gái còn có hai chiếc bánh bao lớn.
Cô kéo tay áo Tô Triết Vũ và Tô Triết Văn nói: “Anh cả, anh hai, em không sao đâu, chỉ là trời nóng thôi, anh xách giỏ giúp em là được.”
“Em có thể tự đi được.”
"Anh cả, anh nhanh cõng cái giỏ trên lưng Mao Mao đi, nó nặng lắm."
Tô Triết Văn chất phác nở nụ cười: “Con trai, ba xách cho.”
"Ba, con không mệt. Ba nhìn xem hôm nay con và cô út tìm được quả đào tây này."
“Bọn con lên núi à?”
Tô Triết Vũ không khỏi nhíu mày.
Mao Mao lén nắm chặt quần Tô Niệm Chi, nghiêng đầu nói: "Chú hai, chúng cháu chỉ vào một chút rồi ra thôi."
"Anh hai..."
"Mao Mao giỏi quá!"
Tô Mao Mao được cô út khen nịnh, vô cùng thoải mái.
"Cô út, cô về nhanh đi, không chốc nữa bà nội sẽ sốt ruột mất."
"Ừm."
Tô Niệm Chi liếc mắt nhìn con thỏ trong tay.
Ở thời đại này, ngay cả việc săn bắn trên núi cũng không thể quang minh chính đại.
Quá buồn.
Chẳng lẽ bảo Mao Mao về nhờ người giúp?
Tần Khiếu Vân nhìn dáng vẻ của cô gái, đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh nói: "Em với Mao Mao về trước đi, chập tối tôi sẽ mang hươu về nhà em. Còn con thỏ, em cứ cầm giỏ của tôi xách về."
"Được vậy không?" Tô Niệm Chi ngước mắt lên nhìn Tần Khiếu Vân.
Khuôn mặt cô tràn đầy nét vui mừng.
"Ừ." Tần Khiếu Vân ngửi thấy mùi thơm mơ hồ tỏa ra từ cơ thể cô, anh gật gật đầu.
"Tôi còn phải đi bắt con mồi khác, em về trước đi."
Sau khi Tô Niệm Chi nhận được lời cam đoan, ôm tâm trạng vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt anh.
Nhìn bóng lưng có phần yếu ớt đang ôm một chiếc giỏ lớn, thỉnh thoảng còn ho khan vài cái của cô.
Tần Khiếu Vân chậm rãi siết chặt nắm tay.
Cô gái như vậy, lẽ ra cần được nuông chiều.
Một tia sáng lóe lên dưới đáy mắt anh, rồi lại từ từ bị đè nén.
Tần Khiếu Vân, mày còn lớn hơn cô bé ấy rất nhiều tuổi đấy.
——
Ở bên này, Tô Niệm Chi vui vẻ đi theo Tô Mao Mao xuống núi.
Vừa xuống núi không lâu đã nhìn thấy Tô Triết Văn và Tô Triết Vũ đang tìm mình.
“Em út, em thế nào rồi?”
Nhìn thấy trán cô đổ đầy mồ hôi, họ cảm thấy đau lòng cực kỳ.
"Đến đây, anh hai cõng em."
"Anh cả cõng em."
Tô Niệm Chi nhìn thấy hai anh trai đều ngồi xổm xuống.
Trong lòng âm thầm xấu hổ.
Bây giờ cô đã là người trưởng thành, để anh trai mình cõng đi thì có chút ngại ngùng.
Hơn nữa phần trước của cô gái còn có hai chiếc bánh bao lớn.
Cô kéo tay áo Tô Triết Vũ và Tô Triết Văn nói: “Anh cả, anh hai, em không sao đâu, chỉ là trời nóng thôi, anh xách giỏ giúp em là được.”
“Em có thể tự đi được.”
"Anh cả, anh nhanh cõng cái giỏ trên lưng Mao Mao đi, nó nặng lắm."
Tô Triết Văn chất phác nở nụ cười: “Con trai, ba xách cho.”
"Ba, con không mệt. Ba nhìn xem hôm nay con và cô út tìm được quả đào tây này."
“Bọn con lên núi à?”
Tô Triết Vũ không khỏi nhíu mày.
Mao Mao lén nắm chặt quần Tô Niệm Chi, nghiêng đầu nói: "Chú hai, chúng cháu chỉ vào một chút rồi ra thôi."
"Anh hai..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.