Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 20: Thỏ Tự Sát Hàng Loạt? 1
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Cậu bé không tính đến nghịch không, mà còn dự định đào lấy một chút rau dại mang về.
Mà Vương Quế Hoa xách giỏ đi đến chỗ hai bờ ruộng.
Ba người đàn ông trong nhà đã ra đồng từ sáng sớm.
Khi đến gần rìa ruộng, bà vẫy tay gọi ba người.
“Mẹ, Mao Mao đâu rồi? Sao không đi cùng?”
Tô Triết Văn cắn một miếng bánh bột ngô.
“Đi với Chi Chi tới chân núi rồi.”
Nói xong còn nhìn thoáng qua thằng hai ngồi im lặng bên cạnh.
Kéo ống tay áo thằng cả một chút, nhìn xem bốn phía xung quanh không có ai.
Nhỏ giọng hỏi: “Thằng cả, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải là con đi làm chuyện xấu rồi không?”
Tô Triết Văn khẩn trương nhìn thoáng qua mẹ mình: “Mẹ, không, không có.”
Em hai nói nhất định không thể nói cho mẹ biết.
Vương Quế Phương nhìn thằng cả như vậy, chậc, biết chắc là do hai thằng con nhà bà làm.
Làm đẹp lắm.
Đưa bát canh trong tay tới: “Ừ, không làm là tốt rồi, cho dù có, con cũng phải nói không, biết chưa.”
“Dạ, mẹ, con biết rồi.”
Tô Triết Vũ nhìn anh trai mình cười ngốc, liếc mắt xem thường.
Anh cả ngu ngốc.
Lại bị mẹ phát hiện.
Nhìn mẹ mình hung hăng trừng mắt liếc mình một cái.
Cười hì hì.
Vương Quế Phương nhìn ba Tô với con trai đều đã ăn xong, mới thu dọn đồ đạc.
“Lần sau làm gì thì nhớ làm nhẹ một chút, làm hỏng đồ người ta nối dõi tông đường, bẩn phát khiếp.”
Tô Triết Vũ: ???
Bọn họ không có làm mà???
Chán nản.
——
Ở bên này Tô Niệm Chi dẫn theo Mao Mao đi về phía chân núi.
Trên đường gặp không ít người trong thôn, đều nhiệt tình chào hỏi.
“Cô nhóc nhà họ Tô đi tản bộ à.”
“Vâng, chào buổi sáng thím ạ.”
“Chú ý sức khỏe, Mao Mao chăm sóc tốt cho cô út đấy.”
Tô Niệm Chi đã quen với sự lạnh lùng thờ ơ của mọi người ngày trước, nên giờ có chút không quen với từng khuôn mặt nhiệt tình thế này.
Người trong thôn thấy Tô Niệm Chi đi ra ngoài, không ít người thầm cảm khái trong lòng, cô nhóc này càng ngày càng xinh đẹp.
Chỉ là cơ thể gầy gò quá, đi đường còn thở dốc, haizz, hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng càng nhìn càng cảm thấy, cô gái này ngoại trừ sức khỏe không tốt ra, thì cái gì cũng tốt.
Vừa hiểu chuyện vừa lịch sự, dáng dấp xinh đẹp, trái lại Trương Văn Lượng với Lộ Giai Giai kia, quả thực là cay mắt.
Trong lúc nhất thời lòng mọi người cũng nghiêng về phía Tô Niệm Chi.
Hai người Tô Niệm Chi với Tô Mao Mao đi tới chân núi, cậu bé còn nghiêm túc chỉ vào tảng đá lớn bên cạnh.
“Cô út, cô ngồi đó nghỉ chút đi, con đi hái rau dại.”
Tô Niệm Chi dở khóc dở cười, thằng bé này còn sắp xếp cho cả mình.
Mà Vương Quế Hoa xách giỏ đi đến chỗ hai bờ ruộng.
Ba người đàn ông trong nhà đã ra đồng từ sáng sớm.
Khi đến gần rìa ruộng, bà vẫy tay gọi ba người.
“Mẹ, Mao Mao đâu rồi? Sao không đi cùng?”
Tô Triết Văn cắn một miếng bánh bột ngô.
“Đi với Chi Chi tới chân núi rồi.”
Nói xong còn nhìn thoáng qua thằng hai ngồi im lặng bên cạnh.
Kéo ống tay áo thằng cả một chút, nhìn xem bốn phía xung quanh không có ai.
Nhỏ giọng hỏi: “Thằng cả, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải là con đi làm chuyện xấu rồi không?”
Tô Triết Văn khẩn trương nhìn thoáng qua mẹ mình: “Mẹ, không, không có.”
Em hai nói nhất định không thể nói cho mẹ biết.
Vương Quế Phương nhìn thằng cả như vậy, chậc, biết chắc là do hai thằng con nhà bà làm.
Làm đẹp lắm.
Đưa bát canh trong tay tới: “Ừ, không làm là tốt rồi, cho dù có, con cũng phải nói không, biết chưa.”
“Dạ, mẹ, con biết rồi.”
Tô Triết Vũ nhìn anh trai mình cười ngốc, liếc mắt xem thường.
Anh cả ngu ngốc.
Lại bị mẹ phát hiện.
Nhìn mẹ mình hung hăng trừng mắt liếc mình một cái.
Cười hì hì.
Vương Quế Phương nhìn ba Tô với con trai đều đã ăn xong, mới thu dọn đồ đạc.
“Lần sau làm gì thì nhớ làm nhẹ một chút, làm hỏng đồ người ta nối dõi tông đường, bẩn phát khiếp.”
Tô Triết Vũ: ???
Bọn họ không có làm mà???
Chán nản.
——
Ở bên này Tô Niệm Chi dẫn theo Mao Mao đi về phía chân núi.
Trên đường gặp không ít người trong thôn, đều nhiệt tình chào hỏi.
“Cô nhóc nhà họ Tô đi tản bộ à.”
“Vâng, chào buổi sáng thím ạ.”
“Chú ý sức khỏe, Mao Mao chăm sóc tốt cho cô út đấy.”
Tô Niệm Chi đã quen với sự lạnh lùng thờ ơ của mọi người ngày trước, nên giờ có chút không quen với từng khuôn mặt nhiệt tình thế này.
Người trong thôn thấy Tô Niệm Chi đi ra ngoài, không ít người thầm cảm khái trong lòng, cô nhóc này càng ngày càng xinh đẹp.
Chỉ là cơ thể gầy gò quá, đi đường còn thở dốc, haizz, hồng nhan bạc mệnh.
Nhưng càng nhìn càng cảm thấy, cô gái này ngoại trừ sức khỏe không tốt ra, thì cái gì cũng tốt.
Vừa hiểu chuyện vừa lịch sự, dáng dấp xinh đẹp, trái lại Trương Văn Lượng với Lộ Giai Giai kia, quả thực là cay mắt.
Trong lúc nhất thời lòng mọi người cũng nghiêng về phía Tô Niệm Chi.
Hai người Tô Niệm Chi với Tô Mao Mao đi tới chân núi, cậu bé còn nghiêm túc chỉ vào tảng đá lớn bên cạnh.
“Cô út, cô ngồi đó nghỉ chút đi, con đi hái rau dại.”
Tô Niệm Chi dở khóc dở cười, thằng bé này còn sắp xếp cho cả mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.