Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 29: Trông Con Giống Loại Người Không Bằng Cầm Thú Đó Sao? 1
Đường Tâm Dụ Viên
20/06/2024
Nói xong, bà ta còn lắc lắc thân hình mập mạp, đắc ý dạt dào.
"Vẫn là Giai Giai ta hữu dụng, tương lai về sau sẽ gả cho một sinh viên đại học!"
Chị dâu cả nhà họ Lô nhìn mẹ chồng như vậy, không khỏi liếc một cái xem thường.
Cô ả dâm loàn, ăn mặc thế này, con gái con đứa còn chưa gả đi mà đã bị phá thân, bây giờ lại còn vội vàng dâng tới cửa nhà người ta, đúng là mất mặt xấu hổ.
——
Ở bên này, Tần Khiếu Vân thấy sắc trời càng lúc càng sập tối.
Anh thắng lợi quay về với giỏ đầy ắp.
Trong giỏ có gà rừng và thỏ rừng, trên vai còn khiêng hươu với sói, nghĩ lát nữa sẽ đến nhà họ Tô, tâm trạng trong lòng cũng tốt hơn.
"Anh Khiếu Vân."
Tần Khiếu Vân nhìn người phụ nữ đột nhiên đứng trước mặt mình.
Không khỏi nhíu mày lại.
Anh lùi lại hai bước.
Rồi xoay người đi hướng khác.
"Anh Khiếu Vân!" Cô ta bước tới muốn giữ chặt Tần Khiếu Vân, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh làm cho giật mình.
Người đàn ông này thật đáng sợ, ánh mắt vừa rồi là muốn giết người sao?
Tim cô ta đập thình thịch vô cùng mãnh liệt, nếu là trước đây, cô ta sẽ không bao giờ vội vàng theo đuổi một tên côn đồ lớn tuổi thế này.
Cô ta chướng mắt người đàn ông suốt ngày nghiêm mặt như vậy, cô ta thích kiểu người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, kiểu người đàn ông như Trương Văn Lượng có thể mang lại cho cô ta một cuộc sống tốt hơn.
Tần Khiếu Vân này chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, nghe nói là làm nhiệm vụ nuôi heo cho quân đội.
Cho dù gia cảnh không tồi, nhưng cô ta cũng không kém.
Hơn nữa, về sau cô ta gả cho Văn Lượng, rất có thể anh ta sẽ thi vào đại học rồi lên thành phố lớn ở, có nằm mơ cô ta cũng muốn trở thành nàng dâu thành phố.
Cô ta tin rằng, có hệ thống này, cô ta có thể sống tốt hơn bất kỳ ai khác.
Nghĩ đến đây, cô ta ép giọng của mình, dáng vẻ nũng nịu nói:
"Anh Khiếu Vân, em biết anh rất buồn, nhưng em cũng không còn lựa chọn nào khác..."
Tần Khiếu Vân nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, cảm thấy có chút buồn nôn.
Lúc chui trong đám lau sậy bên hồ, trông cô ta cũng đâu giống bị ép buộc.
Không muốn nói nhiều với loại phụ nữ này, anh lạnh lùng đen mặt quát: "Tránh ra!"
Lô Giai Giai sửng sốt, sao anh có thể lớn tiếng với cô ta chứ?
Nhất thời bèn tủi thân rưng rưng, nước mắt như sắp lăn xuống.
Miệng không ngừng chỉ trích: "Nếu anh là đàn ông thì đi mà đánh Trương Văn Lượng đi, em chỉ là con gái phụ nữ, đâu còn cách nào khác?"
Tần Khiếu Vân : ???? Người phụ nữ này chắc chắn là não có vấn đề rồi.
Anh cũng không thèm nhiều lời, bước nhanh di luôn.
"Vẫn là Giai Giai ta hữu dụng, tương lai về sau sẽ gả cho một sinh viên đại học!"
Chị dâu cả nhà họ Lô nhìn mẹ chồng như vậy, không khỏi liếc một cái xem thường.
Cô ả dâm loàn, ăn mặc thế này, con gái con đứa còn chưa gả đi mà đã bị phá thân, bây giờ lại còn vội vàng dâng tới cửa nhà người ta, đúng là mất mặt xấu hổ.
——
Ở bên này, Tần Khiếu Vân thấy sắc trời càng lúc càng sập tối.
Anh thắng lợi quay về với giỏ đầy ắp.
Trong giỏ có gà rừng và thỏ rừng, trên vai còn khiêng hươu với sói, nghĩ lát nữa sẽ đến nhà họ Tô, tâm trạng trong lòng cũng tốt hơn.
"Anh Khiếu Vân."
Tần Khiếu Vân nhìn người phụ nữ đột nhiên đứng trước mặt mình.
Không khỏi nhíu mày lại.
Anh lùi lại hai bước.
Rồi xoay người đi hướng khác.
"Anh Khiếu Vân!" Cô ta bước tới muốn giữ chặt Tần Khiếu Vân, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh làm cho giật mình.
Người đàn ông này thật đáng sợ, ánh mắt vừa rồi là muốn giết người sao?
Tim cô ta đập thình thịch vô cùng mãnh liệt, nếu là trước đây, cô ta sẽ không bao giờ vội vàng theo đuổi một tên côn đồ lớn tuổi thế này.
Cô ta chướng mắt người đàn ông suốt ngày nghiêm mặt như vậy, cô ta thích kiểu người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, kiểu người đàn ông như Trương Văn Lượng có thể mang lại cho cô ta một cuộc sống tốt hơn.
Tần Khiếu Vân này chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, nghe nói là làm nhiệm vụ nuôi heo cho quân đội.
Cho dù gia cảnh không tồi, nhưng cô ta cũng không kém.
Hơn nữa, về sau cô ta gả cho Văn Lượng, rất có thể anh ta sẽ thi vào đại học rồi lên thành phố lớn ở, có nằm mơ cô ta cũng muốn trở thành nàng dâu thành phố.
Cô ta tin rằng, có hệ thống này, cô ta có thể sống tốt hơn bất kỳ ai khác.
Nghĩ đến đây, cô ta ép giọng của mình, dáng vẻ nũng nịu nói:
"Anh Khiếu Vân, em biết anh rất buồn, nhưng em cũng không còn lựa chọn nào khác..."
Tần Khiếu Vân nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, cảm thấy có chút buồn nôn.
Lúc chui trong đám lau sậy bên hồ, trông cô ta cũng đâu giống bị ép buộc.
Không muốn nói nhiều với loại phụ nữ này, anh lạnh lùng đen mặt quát: "Tránh ra!"
Lô Giai Giai sửng sốt, sao anh có thể lớn tiếng với cô ta chứ?
Nhất thời bèn tủi thân rưng rưng, nước mắt như sắp lăn xuống.
Miệng không ngừng chỉ trích: "Nếu anh là đàn ông thì đi mà đánh Trương Văn Lượng đi, em chỉ là con gái phụ nữ, đâu còn cách nào khác?"
Tần Khiếu Vân : ???? Người phụ nữ này chắc chắn là não có vấn đề rồi.
Anh cũng không thèm nhiều lời, bước nhanh di luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.