[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
Chương 27: Quạ Đen Bay Qua Đầu. (1)
Ngũ Diệp Đàm
26/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dương Lan Lan có quen mấy người khác trong ký túc xá, lúc thấy Lương Tuyết Cầm còn rất thân thiết gọi chị Tuyết Cầm, nói chuyện với cô ấy: “Chị Tuyết Cầm, ba mẹ em bảo em đến gọi chị Nhan đến nhà ăn cơm, lát nữa em đến chơi với chị.”
Có thể thấy là rất thân thiết.
Trên đường đi, Dương Lan Lan đã giải thích với Nhan Hoan: “Chị Tuyết Cầm là người dạy đàn nhị cho em, còn là chị dâu tương lai của em. Sắp tới chị ấy sẽ đính hôn với anh họ của em.”
“Ồ.”
Chuyện lớn như vậy thế mà cô lại không biết.
Nhan Hoan thuận miệng hỏi lại: “Chuyện này chị lại chưa hề nghe nói. Vậy anh họ của em là ai vậy?”
“Tên là Tiền Chí ạ.”
Dương Lan Lan cười nói: “Là kế toán của nông trường chúng ta, con người rất tốt. Cậu của em là lái xe hàng ở nông trường, rất nhiều người ở nông trường muốn mua gì ở bên ngoài đều phải nhờ cậy cậu em.”
Nhan Hoan: …
Là Tiền Chí mà tối hôm qua đi lại ở điểm thanh niên trí thức, có vẻ rất ngu ngốc, nhìn cô chằm chằm, còn nhất định phải đưa cho cô một cây dù sao?
Trong nhất thời Nhan Hoan im lặng.
Dương Lan Lan chỉ coi như là cô đang tiêu hóa thông tin, còn tiếp tục ríu rít: “Ánh mắt chị Tuyết Cầm đúng là rất cao, lấy điều kiện của anh họ em thì ở nông trường không biết bao nhiêu cô gái thích anh ấy. Nhưng cho dù là như vậy thì anh họ em theo đuổi chị Tuyết Cầm rất lâu chị ấy mới đồng ý.”
Nhan Hoan: …
Ồ, chỉ có anh họ của em có điều kiện.
Đến nhà họ Dương, chủ quản Dương vẫn mang một dáng vẻ của cán bộ trung niên hiền từ. Vợ của ông tên là Tiền Huệ Chi, chính là bác gái của Tiền Chí, là một người có thể nói là rất nhiệt tình.
Bà ta vừa thấy Nhan Hoan thì đầu tiên là mỉm cười đánh giá cô một lượt, sau đó lôi kéo cô, bảo cô gọi bà là “thím Tiền”, bảo cô không cần phải khách sáo, ngồi xuống nói chuyện.
Nhưng sự nhiệt tình của bà ta không giống thím Liêu, Nhan Hoan rất khó chịu với sự nhiệt tình của thím Tiền. Cũng không phải đối phương có ác ý hay ý đồ gì, chỉ là vừa gặp mặt thì mắt đã sáng lên, nhiệt tình đon đả, khiến người ta có cảm giác như bị nhìn chằm chằm vậy….
Tiền Huệ Chi cười híp mắt kéo tay Nhan Hoan, còn không nhịn được mà bóp hai lần. Nhan Hoan khá là khó chịu, cô rút tay về.
Tiền Huệ Chi cũng lơ đễnh, bà ta mỉm cười giới thiệu Nhan Hoan với mấy đứa nhỏ nhà mình. Bà ta nói: “Chị ấy là cháu gái nhà bác Nhan.”
Bà ta lại nói với Nhan Hoan: “Đã sớm nghe nói cháu gái của tổ trưởng Nhan và Lan Trân đến đây, còn nghe nói rất xinh đẹp. Từ sau khi cháu đến đội làm vườn thì có rất nhiều nam thanh niên đi lại chỗ này. Thật đúng là đừng nói nhiều, cháu thực sự rất đẹp, có hơi giống Lan Trân lúc còn trẻ, mũi miệng này thực sự rất giống.”
Câu nói này của bà ta thật là kỳ lạ, “Lan Trân” trong miệng bà ta là mợ của Nhan Hoan, Triệu Lan Trân.
Nhan Hoan là cháu gái của mợ thì đúng là không sai, nhưng không có quan hệ máu mủ gì, sao lại giống nhau được chứ?
Nhưng Nhan Hoan chỉ xem đây là một câu khách sáo.
Trước khi ăn cơm, Tiền Huệ Chi kéo Nhan Hoan nói một vài việc nhà, nói chuyện xưa khi nhà cậu của cô ở nông trường, lại hỏi cuộc sống quá khứ của cô trong thành phố như đi học trường gì, lúc đi học tham gia hoạt động gì, sau này đi làm gì …
Nhan Hoan nắm lấy quy tắc càng ít nói thì càng ít bị người khác hỏi, có thể nói đơn giản thì không bao giờ nói phức tạp.
… Đương nhiên thì cuộc sống trước kia của Thẩm Nhan Hoan cũng không thể đơn giản hơn. Ngoại trừ đi học hoặc đi làm thì lại về nhà nấu cơm, cũng không có cái gì nhiều để nói.
Dương Lan Lan có quen mấy người khác trong ký túc xá, lúc thấy Lương Tuyết Cầm còn rất thân thiết gọi chị Tuyết Cầm, nói chuyện với cô ấy: “Chị Tuyết Cầm, ba mẹ em bảo em đến gọi chị Nhan đến nhà ăn cơm, lát nữa em đến chơi với chị.”
Có thể thấy là rất thân thiết.
Trên đường đi, Dương Lan Lan đã giải thích với Nhan Hoan: “Chị Tuyết Cầm là người dạy đàn nhị cho em, còn là chị dâu tương lai của em. Sắp tới chị ấy sẽ đính hôn với anh họ của em.”
“Ồ.”
Chuyện lớn như vậy thế mà cô lại không biết.
Nhan Hoan thuận miệng hỏi lại: “Chuyện này chị lại chưa hề nghe nói. Vậy anh họ của em là ai vậy?”
“Tên là Tiền Chí ạ.”
Dương Lan Lan cười nói: “Là kế toán của nông trường chúng ta, con người rất tốt. Cậu của em là lái xe hàng ở nông trường, rất nhiều người ở nông trường muốn mua gì ở bên ngoài đều phải nhờ cậy cậu em.”
Nhan Hoan: …
Là Tiền Chí mà tối hôm qua đi lại ở điểm thanh niên trí thức, có vẻ rất ngu ngốc, nhìn cô chằm chằm, còn nhất định phải đưa cho cô một cây dù sao?
Trong nhất thời Nhan Hoan im lặng.
Dương Lan Lan chỉ coi như là cô đang tiêu hóa thông tin, còn tiếp tục ríu rít: “Ánh mắt chị Tuyết Cầm đúng là rất cao, lấy điều kiện của anh họ em thì ở nông trường không biết bao nhiêu cô gái thích anh ấy. Nhưng cho dù là như vậy thì anh họ em theo đuổi chị Tuyết Cầm rất lâu chị ấy mới đồng ý.”
Nhan Hoan: …
Ồ, chỉ có anh họ của em có điều kiện.
Đến nhà họ Dương, chủ quản Dương vẫn mang một dáng vẻ của cán bộ trung niên hiền từ. Vợ của ông tên là Tiền Huệ Chi, chính là bác gái của Tiền Chí, là một người có thể nói là rất nhiệt tình.
Bà ta vừa thấy Nhan Hoan thì đầu tiên là mỉm cười đánh giá cô một lượt, sau đó lôi kéo cô, bảo cô gọi bà là “thím Tiền”, bảo cô không cần phải khách sáo, ngồi xuống nói chuyện.
Nhưng sự nhiệt tình của bà ta không giống thím Liêu, Nhan Hoan rất khó chịu với sự nhiệt tình của thím Tiền. Cũng không phải đối phương có ác ý hay ý đồ gì, chỉ là vừa gặp mặt thì mắt đã sáng lên, nhiệt tình đon đả, khiến người ta có cảm giác như bị nhìn chằm chằm vậy….
Tiền Huệ Chi cười híp mắt kéo tay Nhan Hoan, còn không nhịn được mà bóp hai lần. Nhan Hoan khá là khó chịu, cô rút tay về.
Tiền Huệ Chi cũng lơ đễnh, bà ta mỉm cười giới thiệu Nhan Hoan với mấy đứa nhỏ nhà mình. Bà ta nói: “Chị ấy là cháu gái nhà bác Nhan.”
Bà ta lại nói với Nhan Hoan: “Đã sớm nghe nói cháu gái của tổ trưởng Nhan và Lan Trân đến đây, còn nghe nói rất xinh đẹp. Từ sau khi cháu đến đội làm vườn thì có rất nhiều nam thanh niên đi lại chỗ này. Thật đúng là đừng nói nhiều, cháu thực sự rất đẹp, có hơi giống Lan Trân lúc còn trẻ, mũi miệng này thực sự rất giống.”
Câu nói này của bà ta thật là kỳ lạ, “Lan Trân” trong miệng bà ta là mợ của Nhan Hoan, Triệu Lan Trân.
Nhan Hoan là cháu gái của mợ thì đúng là không sai, nhưng không có quan hệ máu mủ gì, sao lại giống nhau được chứ?
Nhưng Nhan Hoan chỉ xem đây là một câu khách sáo.
Trước khi ăn cơm, Tiền Huệ Chi kéo Nhan Hoan nói một vài việc nhà, nói chuyện xưa khi nhà cậu của cô ở nông trường, lại hỏi cuộc sống quá khứ của cô trong thành phố như đi học trường gì, lúc đi học tham gia hoạt động gì, sau này đi làm gì …
Nhan Hoan nắm lấy quy tắc càng ít nói thì càng ít bị người khác hỏi, có thể nói đơn giản thì không bao giờ nói phức tạp.
… Đương nhiên thì cuộc sống trước kia của Thẩm Nhan Hoan cũng không thể đơn giản hơn. Ngoại trừ đi học hoặc đi làm thì lại về nhà nấu cơm, cũng không có cái gì nhiều để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.