Thập Niên 70: Nàng Dâu Được Gửi Qua Bưu Điện
Chương 750: Làm Chuyện Ngu Xuẩn
Lưu Trư Trư
05/12/2022
“Vậy anh cho tôi biết cơ bản thôi cũng được. Có phải anh đấy đã đến Đường Sơn không? Anh ấy không thể đến Đường Sơn được.” Triệu Mạn rất kích động nói: “Anh ấy không phải quân nhân thông thường mà chính là người chịu trách nhiệm kỹ thuật nòng cốt của Tân Khu, các người không nên để anh ấy đến đó.”
Hàn Xương Quân mím môi không nói lời nào.
Hàn Xương Quân trở về Tân Khu lần này chính là nhận trách nhiệm giữ gìn trị an, điều quan trọng hơn nữa là anh chưa từng làm binh lính, vì trong bốn người cũng chỉ có một mình anh là chưa từng vào quân đội, cũng không phải từ bộ đội xuất ngũ. Anh rất muốn đến nơi đó nhưng với anh mà nói, bảo vệ tốt cho Tân Khu cũng là việc quan trọng tương đương.
Cơn địa chấn lần này khiến nhân dân bước vào khủng hoảng, chỉ trong chốc lát mà bên ngoài cung tiêu xã và các cửa hàng đã đầy ắp người.
“Tranh lương thực, tranh hàng hóa, trong nhà có cái gì thì lấy cái đó, cung tiêu xã và các cửa hàng cũng không ngờ bên ngoài lại có nhiều người như vậy, Hàn Xương Quân đã phái một số đồng chí công an trong cục đến, nhưng mọi người cũng không tin lời của chính phủ. Em nói xem phải làm thế nào đây, trong nhà chị không có muối, vừa rồi chị muốn đi mua một ít, kết quả lại thấy rất nhiều người chen lấn trước cung tiêu xã. Chúng ta phải làm thế nào đây?”
Hiện đang là giữa tháng tám, buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống nên không nóng như ban ngày, trong thời gian này Tôn Lai Đệ cũng vất vả lắm mới ốm xuống chút ít, chị vừa từ bên ngoài trở về thì thở hổn hển.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Triệu Mạn hỏi: “Em nghe nói bên mấy cửa hàng lương thực đều đầy người, nhưng sao bên cung tiêu xã cũng là người thế nhỉ?”
Kiếp trước Triệu Mạn đã từng chứng kiến náo loạn, tranh cướp rễ bản lam, muối, khẩu trang, vân vân nhưng chưa từng thấy người của thế này điên cuồng như thế.
Hơn nữa đây là thời đại kinh tế có kế hoạch, nếu không có phiếu làm sao có thể mua hàng hóa, trong nhà mấy người này đến cùng là tích lũy được bao nhiêu phiếu?
Thật ra nỗi lo của họ cũng không phải là không phải có đạo lý, thành phố Đường có một nông trường lớn, ngoại trừ nông trường lớn còn có xưởng may lớn. Nhưng có những nơi khác có thể không có gì cả, tất cả nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hàng ngày đều phải được vận chuyển từ thành phố thuộc đông bộ hoặc thành phố thuộc tây bộ.
Theo nguyên tác, lão nhị cũng chính là dựa vào việc vận chuyển hàng hóa đến những thành phố phía tây, từng toa hàng hóa được chuyển đến phía tây, khi quay trở lại thì vận chuyển từng toa than.
Ở thời đại đó, ai có thể lấy được giấy phép, có được vé xe lửa đi về đông bộ, cuộc đời cứ nằm đó mà chờ làm giàu.
“Cung tiêu xã, trạm y tế, cửa hàng lương thực, chợ thức ăn, tất cả những nơi này đều là người. Em tự suy nghĩ cũng có thể biết được, ai ai cũng đến tranh giành mua đồ. Tất cả mọi người đều nói thành phố Đường động đất, trời sắp sụp xuống rồi, cái gì họ cũng muốn mua để dành trong nhà mình. Triệu Mạn, em là người có học thức, em nói cho chị nghe thử nơi này của chúng ta sẽ động đất phải không? Chúng ta sẽ không có lương thực sao? Chị nghe bà của chị nói, trước khi giải phóng huyện Hải Nguyên cũng từng có địa chấn, không có ai còn sống sót. Nơi này của chúng ta có thể xảy ra động đất sao?”
Triệu Mạn bình tĩnh lại, cô phải kiên nhẫn giải thích nguyên lý hoạt động của địa chấn với Tôn Lai Đệ.
Tôn Lai Đệ biết được địa chấn thế này trên cơ bản sẽ không làm cho đất sụp xuống khiến chị yên tâm hơn: “Nếu nói vậy thì đúng là rất thảm, sau này chúng ta cũng đừng ham ở nhà lầu. Em nói xem mấy người ở trong mấy tầng lầu kia có muốn chạy cũng không chạy được. Nhà trệt của chúng ta vẫn tốt hơn, nếu có động đất thì chạy ra ngoài vẫn kịp.”
“Nhưng chị dâu này, chị cũng không cần nghe người ta nói này nói kia, nói tóm lại Tân Khu của chúng ta sẽ không thiếu thốn lương thực, hàng hóa đến mức ấy đâu. Chờ thêm vài ngày nữa, hàng hóa sẽ được vận chuyển tử bên ngoài, mấy người kia sẽ biết chuyện họ đi tranh giành mua hàng như thế là chuyện ngu xuẩn thế nào.”
Hàn Xương Quân mím môi không nói lời nào.
Hàn Xương Quân trở về Tân Khu lần này chính là nhận trách nhiệm giữ gìn trị an, điều quan trọng hơn nữa là anh chưa từng làm binh lính, vì trong bốn người cũng chỉ có một mình anh là chưa từng vào quân đội, cũng không phải từ bộ đội xuất ngũ. Anh rất muốn đến nơi đó nhưng với anh mà nói, bảo vệ tốt cho Tân Khu cũng là việc quan trọng tương đương.
Cơn địa chấn lần này khiến nhân dân bước vào khủng hoảng, chỉ trong chốc lát mà bên ngoài cung tiêu xã và các cửa hàng đã đầy ắp người.
“Tranh lương thực, tranh hàng hóa, trong nhà có cái gì thì lấy cái đó, cung tiêu xã và các cửa hàng cũng không ngờ bên ngoài lại có nhiều người như vậy, Hàn Xương Quân đã phái một số đồng chí công an trong cục đến, nhưng mọi người cũng không tin lời của chính phủ. Em nói xem phải làm thế nào đây, trong nhà chị không có muối, vừa rồi chị muốn đi mua một ít, kết quả lại thấy rất nhiều người chen lấn trước cung tiêu xã. Chúng ta phải làm thế nào đây?”
Hiện đang là giữa tháng tám, buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống nên không nóng như ban ngày, trong thời gian này Tôn Lai Đệ cũng vất vả lắm mới ốm xuống chút ít, chị vừa từ bên ngoài trở về thì thở hổn hển.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Triệu Mạn hỏi: “Em nghe nói bên mấy cửa hàng lương thực đều đầy người, nhưng sao bên cung tiêu xã cũng là người thế nhỉ?”
Kiếp trước Triệu Mạn đã từng chứng kiến náo loạn, tranh cướp rễ bản lam, muối, khẩu trang, vân vân nhưng chưa từng thấy người của thế này điên cuồng như thế.
Hơn nữa đây là thời đại kinh tế có kế hoạch, nếu không có phiếu làm sao có thể mua hàng hóa, trong nhà mấy người này đến cùng là tích lũy được bao nhiêu phiếu?
Thật ra nỗi lo của họ cũng không phải là không phải có đạo lý, thành phố Đường có một nông trường lớn, ngoại trừ nông trường lớn còn có xưởng may lớn. Nhưng có những nơi khác có thể không có gì cả, tất cả nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hàng ngày đều phải được vận chuyển từ thành phố thuộc đông bộ hoặc thành phố thuộc tây bộ.
Theo nguyên tác, lão nhị cũng chính là dựa vào việc vận chuyển hàng hóa đến những thành phố phía tây, từng toa hàng hóa được chuyển đến phía tây, khi quay trở lại thì vận chuyển từng toa than.
Ở thời đại đó, ai có thể lấy được giấy phép, có được vé xe lửa đi về đông bộ, cuộc đời cứ nằm đó mà chờ làm giàu.
“Cung tiêu xã, trạm y tế, cửa hàng lương thực, chợ thức ăn, tất cả những nơi này đều là người. Em tự suy nghĩ cũng có thể biết được, ai ai cũng đến tranh giành mua đồ. Tất cả mọi người đều nói thành phố Đường động đất, trời sắp sụp xuống rồi, cái gì họ cũng muốn mua để dành trong nhà mình. Triệu Mạn, em là người có học thức, em nói cho chị nghe thử nơi này của chúng ta sẽ động đất phải không? Chúng ta sẽ không có lương thực sao? Chị nghe bà của chị nói, trước khi giải phóng huyện Hải Nguyên cũng từng có địa chấn, không có ai còn sống sót. Nơi này của chúng ta có thể xảy ra động đất sao?”
Triệu Mạn bình tĩnh lại, cô phải kiên nhẫn giải thích nguyên lý hoạt động của địa chấn với Tôn Lai Đệ.
Tôn Lai Đệ biết được địa chấn thế này trên cơ bản sẽ không làm cho đất sụp xuống khiến chị yên tâm hơn: “Nếu nói vậy thì đúng là rất thảm, sau này chúng ta cũng đừng ham ở nhà lầu. Em nói xem mấy người ở trong mấy tầng lầu kia có muốn chạy cũng không chạy được. Nhà trệt của chúng ta vẫn tốt hơn, nếu có động đất thì chạy ra ngoài vẫn kịp.”
“Nhưng chị dâu này, chị cũng không cần nghe người ta nói này nói kia, nói tóm lại Tân Khu của chúng ta sẽ không thiếu thốn lương thực, hàng hóa đến mức ấy đâu. Chờ thêm vài ngày nữa, hàng hóa sẽ được vận chuyển tử bên ngoài, mấy người kia sẽ biết chuyện họ đi tranh giành mua hàng như thế là chuyện ngu xuẩn thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.