[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Chương 48: Trứng vịt hoang (3)
Lê Vị Ương
05/02/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẹ Lương để Quý Thục Hiền vào nhà, nhìn hai bên thấy không có ai, bà đóng cửa lại.
“Đã xới xong đất, chỉ cần tưới nữa thôi, con không gánh được nước nên Thế Thông bảo con về nhà trước.” Quý Thục Hiền nói xong thì ôm chặt bọc quần áo trong tay mình, thì thầm: “Mẹ, con nhặt được trứng vịt bên bờ sông, còn tận mười quả đó.”
Mẹ Lương nghe Quý Thục Hiền nói vậy thì mắt sáng lên: “Nhiều như vậy sao? Nhặt được ở đâu vậy. Mau vào cất trong bếp trước đi.”
Mẹ Lương kéo Quý Thục Hiền vào trong bếp. Hân Hân chơi trong sân, thấy mẹ Lương dắt Quý Thục Hiền vào bếp, cô bé ném viên đá trong tay, đôi chân ngắn cũng chạy vào trong bếp.
Trong bếp, sau khi mẹ Lương kéo Quý Thục Hiền vào nhà thì nhận lấy bọc áo bỏ lên bàn rồi mở ra. Nhìn thấy mười quả trứng vịt bên trong, mẹ Lương sợ hãi cảm thán: “Trứng vịt này to quá, một lần nhặt được hẳn mười quả. Thục Hiền, con thật quá may mắn.”
Thôn bọn họ ở sát vách núi, bên cạnh sông, mỗi lúc đến mùa xuân, hạ, thua thì bên bờ sông đều có vịt hoang, trong làng cũng có không ít người đi nhặt trứng vịt hoang. Nhưng chỉ có thể nhặt được rất ít, cho dù có thể nhặt được thì mỗi lần cũng chỉ được một hai quả. Trước kia bà cũng đã thử đi tìm, không có lần nào tìm được cả. Quý Thục Hiền chỉ một lần đã nhặt được mười quả, con bé này thật là quá có phúc rồi.
“Chỉ là trùng hợp nhìn thấy thôi ạ.” Quý Thục Hiền cười nói.
“Đó cũng là may mắn. Trứng vịt này giữ lại cho các con xào ăn. Chút nữa con còn đi làm việc nữa không?” Mẹ Lương cất trứng vịt lại, bỏ vào trong góc ngăn tủ.
“Không đi nữa ạ, Thế Thông bảo đất đã xới hết, tưới nước xong là có thế lấy đủ công điểm, cho nên con không cần đi nữa.” Quý Thục Hiền trả lời.
“Không đi sao? Vậy là tốt rồi, chút nữa con đi nhóm lửa cho mẹ nhé? Con gà rừng lúc sáng con và Thế Thông nhặt về đêm nay sẽ nấu lên ăn, cho con nếm thử món gà hầm bánh nướng mẹ làm. Phía dưới hầm gà, phía trên phết bột ngô, mùi vị vô cùng ngon.” Mẹ Lương nói xong thì lấy thịt gà vừa giấu trong vạc ra.
“Được, bây giờ nhóm lửa luôn sao?” Quý Thục Hiền hỏi thăm mẹ Lương. Ban đêm có thịt còn có bánh bột ngô ăn, thật tốt quá rồi.
Bánh bột ngô mà nguyên chủ từng ăn ngon hơn bánh cao lương nhiều. Mặc dù không so được với bánh bao, nhưng vẫn tốt hơn bánh cao lương. Đã vậy buổi tối còn có thịt. Trong lòng Quý Thục Hiền vui vẻ, giọng nói lúc đáp lời mẹ Lương cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Mẹ Lương nhìn cô, nói: “Đợi lát nữa mẹ chặt thịt xong đã. Trong cái túi kia có khoai tây, con lấy bốn củ ra rửa rồi hầm chung với thịt. Nhà chúng ta nhiều người, không thể chỉ ăn mỗi thịt, bỏ nhiều khoai tây vào hầm chung. Thịt và khoai cùng hầm thì nước canh thịt ăn sẽ vô cùng ngon.”
Quý Thục Hiền nghe lười mẹ Lương, lấy khoai tây chuẩn bị đi rửa thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa. Mẹ Lương nghe tiếng đập cửa thì mặt hơi biến sắc, vội nhét thịt vào vạc giấu lại. Quý Thục Hiền bỏ khoai tây xuống đất: “Mẹ, con đi mở cửa.”
“Ai vậy?” Quý Thục Hiền đứng sau cửa hỏi thăm.
Người bên ngoài cứ như không nghe thấy Quý Thục Hiền nói gì, không đáp lời mà tiếp tục đập cửa, tiếng gõ cửa này rất vang dội. Quý Thục Hiền không nhận được hồi âm thì chỉ có thể cẩn thận mở cửa, hé ra một chút, trong khe hở Quý Thục Hiền thấy được người đứng ngoài cửa.
Là Lương Minh Huy, cả người cậu bé dính đầy bùn đất, trên mặt cũng là bùn xen lẫn chất lỏng màu đỏ, hình như là máu.
Quý Thục Hiền nhìn thấy Minh Huy thì nét mắt cô trở nên nghiêm tọng, vội đẩy cửa kéo cậu bé vào trong nhà: “Mặt cháu có đau không hả?”
Lương Minh Huy nhìn Quý Thục Hiền kéo tay mình thì muốn hất ra nhưng vùng vẫy một hồi vẫn không hất ra được thì không giãy dụa nữa, mặc kệ Quý Thục Hiền kéo mình vào trong nhà. Quý Thục Hiền kéo Lương Minh Huy và trong nhà thì thả cậu bé ra, còn mình thì đi vào trong bếp, chuẩn bị một chậu nước cho cậu bé rửa mặt.
Trong phòng bếp, mẹ Lương thấy Quý Thục Hiền bước vào thì vội hỏi: “Ngoài kia là ai đến vậy?”
“Là Minh Huy về ạ, con chuẩn bị nước để thằng bé lau rửa.” Quý Thục Hiền đi đến chỗ vạc nước bên kia, lấy chậu rửa, múc nửa chậu nước rồi bưng ra ngoài.
Mẹ Lương nhìn Quý Thục Hiền bưng nước rửa mặt cho Minh Huy thì trong lòng có hơi nghi ngờ nên đi theo cô. Vừa ra sân đã thấy cả người cậu bé toàn bùn đất, trên mặt còn có máu. Bà vội vàng đi qua, xoay cậu một vòng, thấy trên người cậu bé không có vết thương gì nặng, chỉ có vài vệt máu trên mặt thì mới thả lỏng, buông tay Minh Huy ra, bắt đầu trách mắng: “Sao lại đánh nhau với người ta rồi? Không phải bà nội đã nói với cháu rồi sao? Không nên đánh nhau không nên gây chuyện, nếu có người ức hiếp cháu thì cứ trốn đi xa một chút, chạy về nhà mình là được rồi. Mấy người nhà chúng ta là thành phần gì cháu không phải không biết. Mấy đứa trẻ trong làng ức hiếp cháu thì cháu đánh nhau với chúng hả? Bọn chúng nhiều người như vậy cháu thắng nổi không? Làm người ta bị thương còn phải đến nhà đền tiền, nhà chúng ta đền nổi sao?”
Mẹ Lương để Quý Thục Hiền vào nhà, nhìn hai bên thấy không có ai, bà đóng cửa lại.
“Đã xới xong đất, chỉ cần tưới nữa thôi, con không gánh được nước nên Thế Thông bảo con về nhà trước.” Quý Thục Hiền nói xong thì ôm chặt bọc quần áo trong tay mình, thì thầm: “Mẹ, con nhặt được trứng vịt bên bờ sông, còn tận mười quả đó.”
Mẹ Lương nghe Quý Thục Hiền nói vậy thì mắt sáng lên: “Nhiều như vậy sao? Nhặt được ở đâu vậy. Mau vào cất trong bếp trước đi.”
Mẹ Lương kéo Quý Thục Hiền vào trong bếp. Hân Hân chơi trong sân, thấy mẹ Lương dắt Quý Thục Hiền vào bếp, cô bé ném viên đá trong tay, đôi chân ngắn cũng chạy vào trong bếp.
Trong bếp, sau khi mẹ Lương kéo Quý Thục Hiền vào nhà thì nhận lấy bọc áo bỏ lên bàn rồi mở ra. Nhìn thấy mười quả trứng vịt bên trong, mẹ Lương sợ hãi cảm thán: “Trứng vịt này to quá, một lần nhặt được hẳn mười quả. Thục Hiền, con thật quá may mắn.”
Thôn bọn họ ở sát vách núi, bên cạnh sông, mỗi lúc đến mùa xuân, hạ, thua thì bên bờ sông đều có vịt hoang, trong làng cũng có không ít người đi nhặt trứng vịt hoang. Nhưng chỉ có thể nhặt được rất ít, cho dù có thể nhặt được thì mỗi lần cũng chỉ được một hai quả. Trước kia bà cũng đã thử đi tìm, không có lần nào tìm được cả. Quý Thục Hiền chỉ một lần đã nhặt được mười quả, con bé này thật là quá có phúc rồi.
“Chỉ là trùng hợp nhìn thấy thôi ạ.” Quý Thục Hiền cười nói.
“Đó cũng là may mắn. Trứng vịt này giữ lại cho các con xào ăn. Chút nữa con còn đi làm việc nữa không?” Mẹ Lương cất trứng vịt lại, bỏ vào trong góc ngăn tủ.
“Không đi nữa ạ, Thế Thông bảo đất đã xới hết, tưới nước xong là có thế lấy đủ công điểm, cho nên con không cần đi nữa.” Quý Thục Hiền trả lời.
“Không đi sao? Vậy là tốt rồi, chút nữa con đi nhóm lửa cho mẹ nhé? Con gà rừng lúc sáng con và Thế Thông nhặt về đêm nay sẽ nấu lên ăn, cho con nếm thử món gà hầm bánh nướng mẹ làm. Phía dưới hầm gà, phía trên phết bột ngô, mùi vị vô cùng ngon.” Mẹ Lương nói xong thì lấy thịt gà vừa giấu trong vạc ra.
“Được, bây giờ nhóm lửa luôn sao?” Quý Thục Hiền hỏi thăm mẹ Lương. Ban đêm có thịt còn có bánh bột ngô ăn, thật tốt quá rồi.
Bánh bột ngô mà nguyên chủ từng ăn ngon hơn bánh cao lương nhiều. Mặc dù không so được với bánh bao, nhưng vẫn tốt hơn bánh cao lương. Đã vậy buổi tối còn có thịt. Trong lòng Quý Thục Hiền vui vẻ, giọng nói lúc đáp lời mẹ Lương cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Mẹ Lương nhìn cô, nói: “Đợi lát nữa mẹ chặt thịt xong đã. Trong cái túi kia có khoai tây, con lấy bốn củ ra rửa rồi hầm chung với thịt. Nhà chúng ta nhiều người, không thể chỉ ăn mỗi thịt, bỏ nhiều khoai tây vào hầm chung. Thịt và khoai cùng hầm thì nước canh thịt ăn sẽ vô cùng ngon.”
Quý Thục Hiền nghe lười mẹ Lương, lấy khoai tây chuẩn bị đi rửa thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa. Mẹ Lương nghe tiếng đập cửa thì mặt hơi biến sắc, vội nhét thịt vào vạc giấu lại. Quý Thục Hiền bỏ khoai tây xuống đất: “Mẹ, con đi mở cửa.”
“Ai vậy?” Quý Thục Hiền đứng sau cửa hỏi thăm.
Người bên ngoài cứ như không nghe thấy Quý Thục Hiền nói gì, không đáp lời mà tiếp tục đập cửa, tiếng gõ cửa này rất vang dội. Quý Thục Hiền không nhận được hồi âm thì chỉ có thể cẩn thận mở cửa, hé ra một chút, trong khe hở Quý Thục Hiền thấy được người đứng ngoài cửa.
Là Lương Minh Huy, cả người cậu bé dính đầy bùn đất, trên mặt cũng là bùn xen lẫn chất lỏng màu đỏ, hình như là máu.
Quý Thục Hiền nhìn thấy Minh Huy thì nét mắt cô trở nên nghiêm tọng, vội đẩy cửa kéo cậu bé vào trong nhà: “Mặt cháu có đau không hả?”
Lương Minh Huy nhìn Quý Thục Hiền kéo tay mình thì muốn hất ra nhưng vùng vẫy một hồi vẫn không hất ra được thì không giãy dụa nữa, mặc kệ Quý Thục Hiền kéo mình vào trong nhà. Quý Thục Hiền kéo Lương Minh Huy và trong nhà thì thả cậu bé ra, còn mình thì đi vào trong bếp, chuẩn bị một chậu nước cho cậu bé rửa mặt.
Trong phòng bếp, mẹ Lương thấy Quý Thục Hiền bước vào thì vội hỏi: “Ngoài kia là ai đến vậy?”
“Là Minh Huy về ạ, con chuẩn bị nước để thằng bé lau rửa.” Quý Thục Hiền đi đến chỗ vạc nước bên kia, lấy chậu rửa, múc nửa chậu nước rồi bưng ra ngoài.
Mẹ Lương nhìn Quý Thục Hiền bưng nước rửa mặt cho Minh Huy thì trong lòng có hơi nghi ngờ nên đi theo cô. Vừa ra sân đã thấy cả người cậu bé toàn bùn đất, trên mặt còn có máu. Bà vội vàng đi qua, xoay cậu một vòng, thấy trên người cậu bé không có vết thương gì nặng, chỉ có vài vệt máu trên mặt thì mới thả lỏng, buông tay Minh Huy ra, bắt đầu trách mắng: “Sao lại đánh nhau với người ta rồi? Không phải bà nội đã nói với cháu rồi sao? Không nên đánh nhau không nên gây chuyện, nếu có người ức hiếp cháu thì cứ trốn đi xa một chút, chạy về nhà mình là được rồi. Mấy người nhà chúng ta là thành phần gì cháu không phải không biết. Mấy đứa trẻ trong làng ức hiếp cháu thì cháu đánh nhau với chúng hả? Bọn chúng nhiều người như vậy cháu thắng nổi không? Làm người ta bị thương còn phải đến nhà đền tiền, nhà chúng ta đền nổi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.