Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Đánh giá: 7.6/10 từ 46 lượt
Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá khi xuyên không sẽ như như thế nào? Mời các bạn đón đọc truyện ngôn tình lôi cuốn này.
Đau đầu, mệt mỏi, khát nước, đây là cảm giác rõ nhất của Lâm Lam khi say rượu.
Tối qua tâm trạng cô không tốt nên uống nhiều hai chén, về đến nhà trọ liền nằm ngủ, cả đêm không ngừng gặp ác mộng, luôn có tiếng điện thoại cùng tiếng gõ cửa vang lên bên tai.
Không nghĩ tới lúc tỉnh rồi mà bên tai vẫn vang lên tiếng người ong ong như trong mộng.
“Anh hai, anh nói xem, mẹ...... có phải uống thuốc trừ sâu nên đã chết rồi không?”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, mẹ chỉ diễn trò hù dọa bọn họ thôi, để cho cha chịu về nhà. Chúng ta đi cắt cỏ đi.”
Lâm Lam cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt lại như bị cái gì dính chặt vào, làm thế nào cũng không mở được.
Một lát sau lại có âm thanh chói tai truyền đến, “Mấy người hóng hớt cái gì, đi làm việc đi, đừng có kiếm cớ lười biếng!”
Nhưng ngay sau đó liền truyền đến tiếng ngã cửa.
Uống thuốc trừ sâu? Ra ở riêng?
Hỗn loạn.
Đầu Lâm Lam đau muốn nứt, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới đem mí mắt vén lên.
Đập vào mắt là cảnh tượng, căn phòng chật chội, không thấy được cửa sổ, chỉ thấy một tấm màn cỏ treo lơ lửng, vách tường và nóc nhà đều bị khói hun, trong góc còn treo một cái móc đen thật dài, chóp mũi tràn ngập đủ loại mùi khiến cô khó thở. Lâm Lam không phân biệt nổi đây là mùi phân gia súc hay mùi nước tiểu trẻ em, hay mùi ẩm mốc lâu ngày, hoặc có thể là một mùi gì đó khác.
Quả thực khiến cho người ta buồn nôn.
Đau đầu, mệt mỏi, khát nước, đây là cảm giác rõ nhất của Lâm Lam khi say rượu.
Tối qua tâm trạng cô không tốt nên uống nhiều hai chén, về đến nhà trọ liền nằm ngủ, cả đêm không ngừng gặp ác mộng, luôn có tiếng điện thoại cùng tiếng gõ cửa vang lên bên tai.
Không nghĩ tới lúc tỉnh rồi mà bên tai vẫn vang lên tiếng người ong ong như trong mộng.
“Anh hai, anh nói xem, mẹ...... có phải uống thuốc trừ sâu nên đã chết rồi không?”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, mẹ chỉ diễn trò hù dọa bọn họ thôi, để cho cha chịu về nhà. Chúng ta đi cắt cỏ đi.”
Lâm Lam cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt lại như bị cái gì dính chặt vào, làm thế nào cũng không mở được.
Một lát sau lại có âm thanh chói tai truyền đến, “Mấy người hóng hớt cái gì, đi làm việc đi, đừng có kiếm cớ lười biếng!”
Nhưng ngay sau đó liền truyền đến tiếng ngã cửa.
Uống thuốc trừ sâu? Ra ở riêng?
Hỗn loạn.
Đầu Lâm Lam đau muốn nứt, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới đem mí mắt vén lên.
Đập vào mắt là cảnh tượng, căn phòng chật chội, không thấy được cửa sổ, chỉ thấy một tấm màn cỏ treo lơ lửng, vách tường và nóc nhà đều bị khói hun, trong góc còn treo một cái móc đen thật dài, chóp mũi tràn ngập đủ loại mùi khiến cô khó thở. Lâm Lam không phân biệt nổi đây là mùi phân gia súc hay mùi nước tiểu trẻ em, hay mùi ẩm mốc lâu ngày, hoặc có thể là một mùi gì đó khác.
Quả thực khiến cho người ta buồn nôn.