Chương 30: Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Lạc Thuỷ Già Nam
20/06/2023
Dương Quân Tô cũng biết, phiếu vải này không phải của một mình cô mà là của cả nhà, cô cũng không thể chỉ dùng cho bản thân được.
Tính toán đợi chị hai bé tư trở về, mọi người thương lượng đã.
Lúc ăn cơm chiều, Dương Lợi Dân vẫn không trở về, trong nhà chỉ có hai mẹ con cô, Diệp Hương Vân thấy chủ nhà không trở về, cơm tối cũng qua quýt cho qua bữa.
Nướng cái bánh bột ngô, làm chén canh cải, ngay cả dầu vừng cũng không nỡ bỏ vào.
Dương Quân Tô ăn bánh bột ngô thô ráp đến rát cuống họng, uống chén canh rau nhạt nhẽo vô vị, tâm tình cũng không tốt.
Đây là cuộc sống gì vậy?
Cô buông bát xuống, nói: "Mẹ, con đi làm đã tốn sức tốn đầu óc, về sau không thể chỉ ăn những thứ này, trong nhà cơm nước nhất định phải cải thiện."
Diệp Hương Vân bất vi sở động: "Có ăn là được rồi, đừng kén cá chọn canh."
Dương Quân Tô cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Về sau con sẽ đưa tiền cho nhà mình, cơm nước không đạt được yêu cầu của con thì con sẽ không đưa nữa, con đến nhà ăn ăn cơm." Một ngày ba bữa ở nhà ăn cũng được, Dương Phán còn có thể chuẩn bị nhiều cho cô.
Diệp Hương Vân vừa nghe nói cô không đưa tiền liền sốt ruột: "Chưa thấy qua đứa con gái nào nhiều chuyện như con, làm sao nhiều chuyện như vậy? Đúng là giống cái nết người nhà lão Dương nhà."
Dương Quân Tô trợn mắt: "Nếu con không giống nhà lão Dương thì mẹ coi như gặp phiền phức đấy."
Lúc bọn họ ăn cơm, Dương Phán trở về, cô ấy mang về một hộp cơm lớn đựng đồ ăn, Dương Quân Tô thấy cô ấy giống như gặp cứu tinh.
Cơm ở căn tin cũng nhạt nhẽo vô vị, nhưng ngon hơn trong nhà nhiều
Dương Phán nhìn thấy em gái ăn cơm một cách khí thế, nhìn lại thức ăn trên bàn, nhịn không được khuyên nhủ: "Mẹ, sức ăn của em ba lớn, đi làm lại tốn đầu óc, mẹ nấu cơm đừng cứ mãi qua quýt cho qua bữa nữa."
Diệp Hương Vân vừa thấy con gái thứ hai liền theo thói quen kêu khổ: "Con cho rằng mẹ không muốn ăn ngon à, còn không phải không có tiền sao?"
Dương Quân Tô nói: "Hôm nay con đã đưa cho mẹ 70 đồng."
Dương Phán lấy làm kinh hãi, 70 đồng?
Dương Quân Tô mau chóng giải thích đơn giản cho cô ấy nghe, Dương Phán kích động nói: "Em ba, em quá lợi hại, không nghĩ tới số nợ năm xưa lại còn có thể đòi về được."
Dương Phán lại chuyển hướng Diệp Hương Vân: "Mẹ, đáng lẽ mẹ nên vui vẻ mới đúng."
Diệp Hương Vân bĩu môi: "Thế nhưng, nó chỉ đưa mẹ 70."
Dương Phán khuyên nhủ: "Nếu không có em ba, mẹ ngay cả 7 đồng cũng không có đâu."
Diệp Hương Vân không lên tiếng, bà liếc nhìn hai đứa con gái. Nói đến là giận, bà vì cái nhà này mà dâng hiến nửa đời người, kết quả là, chồng không để ý tới bà, mấy đưa con gái cũng không thân với bà. Tình cảm chị em của bọn họ còn sâu đậm hơn tình mẹ con nữa.
Dương Quân Tô cũng lười nói chuyện với Diệp Hương Vân, cô trực tiếp nói với Dương Phán: "Chị hai, chủ nhật này, chúng ta mang theo Đình Đình đi dạo phố đi, em muốn mua bộ quần áo, chị thiếu cái gì cũng mua chút."
Dương Phán trong lòng cảm động, lập tức nói: "Em cũng không có bộ quần áo nào ra hồn, mua cho em và Đình Đình là được, chị không cần." Cô ấy tốt xấu cũng có tiền lương, hơn nữa còn có quần áo cũ của chị hai để mặc.
Dương Quân Tô nói: "Vậy đến lúc đó xem thử."
Chuyện Dương Quân Tô tìm lão Cảnh đòi 75 đồng rất nhanh đã đến tai vợ ông ta - Chu Hồng Liên. Tim và gan của Chu Hồng Liên bóp lại đau đớn, bà ta tức giận mắng lão Cảnh hơn ba tiếng đồng hồ. Mắng lão Cảnh xong thì mắng Dương Quân Tô, con nhóc này khẳng định là khắc tinh với nhà bọn họ, đầu tiên là can thiệp vào công việc con trai mình khiến nó mất việc, lại tổn thất hai tháng tiền lương, còn có thiên lý hay không? Đương nhiên, bà ta căn bản không để ý đến, công việc này vốn chính là của nhà họ Dương, tiền này vốn là tiền đi mượn. Vợ chồng Chu Hồng Liên và Cảnh Trung hoàn toàn hận Dương Quân Tô.
Dương Quân Tô mới không quan tâm ai hận cô, cô vẫn chuyên tâm đi làm việc của mình.
Tính toán đợi chị hai bé tư trở về, mọi người thương lượng đã.
Lúc ăn cơm chiều, Dương Lợi Dân vẫn không trở về, trong nhà chỉ có hai mẹ con cô, Diệp Hương Vân thấy chủ nhà không trở về, cơm tối cũng qua quýt cho qua bữa.
Nướng cái bánh bột ngô, làm chén canh cải, ngay cả dầu vừng cũng không nỡ bỏ vào.
Dương Quân Tô ăn bánh bột ngô thô ráp đến rát cuống họng, uống chén canh rau nhạt nhẽo vô vị, tâm tình cũng không tốt.
Đây là cuộc sống gì vậy?
Cô buông bát xuống, nói: "Mẹ, con đi làm đã tốn sức tốn đầu óc, về sau không thể chỉ ăn những thứ này, trong nhà cơm nước nhất định phải cải thiện."
Diệp Hương Vân bất vi sở động: "Có ăn là được rồi, đừng kén cá chọn canh."
Dương Quân Tô cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Về sau con sẽ đưa tiền cho nhà mình, cơm nước không đạt được yêu cầu của con thì con sẽ không đưa nữa, con đến nhà ăn ăn cơm." Một ngày ba bữa ở nhà ăn cũng được, Dương Phán còn có thể chuẩn bị nhiều cho cô.
Diệp Hương Vân vừa nghe nói cô không đưa tiền liền sốt ruột: "Chưa thấy qua đứa con gái nào nhiều chuyện như con, làm sao nhiều chuyện như vậy? Đúng là giống cái nết người nhà lão Dương nhà."
Dương Quân Tô trợn mắt: "Nếu con không giống nhà lão Dương thì mẹ coi như gặp phiền phức đấy."
Lúc bọn họ ăn cơm, Dương Phán trở về, cô ấy mang về một hộp cơm lớn đựng đồ ăn, Dương Quân Tô thấy cô ấy giống như gặp cứu tinh.
Cơm ở căn tin cũng nhạt nhẽo vô vị, nhưng ngon hơn trong nhà nhiều
Dương Phán nhìn thấy em gái ăn cơm một cách khí thế, nhìn lại thức ăn trên bàn, nhịn không được khuyên nhủ: "Mẹ, sức ăn của em ba lớn, đi làm lại tốn đầu óc, mẹ nấu cơm đừng cứ mãi qua quýt cho qua bữa nữa."
Diệp Hương Vân vừa thấy con gái thứ hai liền theo thói quen kêu khổ: "Con cho rằng mẹ không muốn ăn ngon à, còn không phải không có tiền sao?"
Dương Quân Tô nói: "Hôm nay con đã đưa cho mẹ 70 đồng."
Dương Phán lấy làm kinh hãi, 70 đồng?
Dương Quân Tô mau chóng giải thích đơn giản cho cô ấy nghe, Dương Phán kích động nói: "Em ba, em quá lợi hại, không nghĩ tới số nợ năm xưa lại còn có thể đòi về được."
Dương Phán lại chuyển hướng Diệp Hương Vân: "Mẹ, đáng lẽ mẹ nên vui vẻ mới đúng."
Diệp Hương Vân bĩu môi: "Thế nhưng, nó chỉ đưa mẹ 70."
Dương Phán khuyên nhủ: "Nếu không có em ba, mẹ ngay cả 7 đồng cũng không có đâu."
Diệp Hương Vân không lên tiếng, bà liếc nhìn hai đứa con gái. Nói đến là giận, bà vì cái nhà này mà dâng hiến nửa đời người, kết quả là, chồng không để ý tới bà, mấy đưa con gái cũng không thân với bà. Tình cảm chị em của bọn họ còn sâu đậm hơn tình mẹ con nữa.
Dương Quân Tô cũng lười nói chuyện với Diệp Hương Vân, cô trực tiếp nói với Dương Phán: "Chị hai, chủ nhật này, chúng ta mang theo Đình Đình đi dạo phố đi, em muốn mua bộ quần áo, chị thiếu cái gì cũng mua chút."
Dương Phán trong lòng cảm động, lập tức nói: "Em cũng không có bộ quần áo nào ra hồn, mua cho em và Đình Đình là được, chị không cần." Cô ấy tốt xấu cũng có tiền lương, hơn nữa còn có quần áo cũ của chị hai để mặc.
Dương Quân Tô nói: "Vậy đến lúc đó xem thử."
Chuyện Dương Quân Tô tìm lão Cảnh đòi 75 đồng rất nhanh đã đến tai vợ ông ta - Chu Hồng Liên. Tim và gan của Chu Hồng Liên bóp lại đau đớn, bà ta tức giận mắng lão Cảnh hơn ba tiếng đồng hồ. Mắng lão Cảnh xong thì mắng Dương Quân Tô, con nhóc này khẳng định là khắc tinh với nhà bọn họ, đầu tiên là can thiệp vào công việc con trai mình khiến nó mất việc, lại tổn thất hai tháng tiền lương, còn có thiên lý hay không? Đương nhiên, bà ta căn bản không để ý đến, công việc này vốn chính là của nhà họ Dương, tiền này vốn là tiền đi mượn. Vợ chồng Chu Hồng Liên và Cảnh Trung hoàn toàn hận Dương Quân Tô.
Dương Quân Tô mới không quan tâm ai hận cô, cô vẫn chuyên tâm đi làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.