Chương 43: Cực Phẩm Bại Lui, Miệng Thay Thắng Lợi 3
Lạc Thuỷ Già Nam
21/06/2023
Sau khi tiễn Dương Đình Đình đi, Dương Quân Tô lại đến cung tiêu xã của nông trường mua mấy đôi găng tay bảo hộ lao động, mấy món đồ ăn vặt rẻ tiền để lúc cô đi khai hoang sẽ mang theo.
Ngô Mẫn nghe nói Dương Quân Tô muốn đi khai hoang, đau lòng nói: "Đội khai hoang quá bất tiện với đồng chí nữ. Em có thực sự muốn đi không? Không báo danh chắc cũng được chứ hả?"
Dương Quân Tô nhắc nhở anh ấy: "Em là đội cơ sở hạ tầng, phải đi."
Lúc này Ngô Mẫn mới nhớ tới chuyện này, anh ấy lại đề nghị: "Nếu có cơ hội thì em nên chuyển công tác đi."
Dương Quân Tô nói: "Việc chuyển công tác cần một cơ hội."
Địa điểm bọn họ muốn khai hoang cách bộ phận và khu nhà ở mấy chục km, trong vòng một tháng có thể về được một lần là tốt lắm rồi.
Đội khai hoang có nhà ăn, có cơm ăn có chỗ ở. Nhưng tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt thì bọn họ phải tự mang theo của riêng mình, bao gồm chăn, quần áo dày, mặt nạ và các đồ dùng vệ sinh cá nhân khác. Dương Quân Tô còn đặc biệt hỏi kinh nghiệm khai hoang của chú Ngưu. Theo đề nghị của ông ấy, cô còn mang theo một đôi giày cao su, một cuộn dây thừng, một bộ màn chống muỗi cũ. Khi nghe thấy nơi đám người Dương Quân Tô sẽ đi, ông ấy lại nhắc nhở: "Chỗ đó cũng không dễ làm đâu. Nơi đó có một vùng đầm lầy lớn, bùn ở trong đó rất sâu. Các cháu phải hết sức cẩn thận. Nơi đó còn rất hoang vắng, nói không chừng còn có dã thú, đừng nên đi một mình, rất nguy hiểm." Dương Quân Tô ghi nhớ kỹ từng lời của ông ấy
Khi những người khác nghe nói Dương Quân Tô định rời đi một tháng, ai cũng có biểu hiện riêng.
Dương Chiêu Đệ tặng cô một đôi giày do chính mình làm, dùng đế giày vải quân đội cũ, bao bên ngoài giày là vải bạt, còn rất cao cấp, đi vào cũng rất thoải mái. Dương Phán tặng cô một chiếc áo khoác mới mua.
Dương Quân Tô nhìn chiếc áo khoác vẫn còn mới này thì hỏi thêm: "Không phải chị rất thích cái áo này sao? Chị cho em thì chị mặc cái gì?"
Dương Phán nhăn nhó nói: "Chị sẽ nhanh chóng có cái mới."
Dương Quân Tô lập tức hiểu ra: "Cảm ơn chị hai. Vậy thì em nhận nhé."
Ngô Mẫn đưa cho cô một quyển sổ tay dày, thím Ngưu tặng cô một gói đậu phộng.
Thu dọn lại được rất nhiều thứ, chứa đầy hai cái túi vải lớn.
Lúc đi làm vào sáng thứ hai, Dương Quân Tô liền mang theo hai bao quần áo lớn tới làm.
Ngô Kiếm vừa nhìn thấy cô mang theo nhiều đồ như thế thì nói thầm: "Phụ nữ thật là phiền phức, mang theo nhiều đồ như thế."
Dương Quân Tô liếc một ánh mắt sắc bén như dao qua: "Anh chính là miệng tiện tay tài, tôi mang theo bao nhiêu đồ thì mắc mớ gì đến anh. Muối vớt ra khỏi vạc, rảnh rỗi đến bị khùng."
Mới sáng sớm mà Ngô Kiếm đã bị chửi, tâm trạng rất không tốt, trừng mắt nhìn Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi, cô phải mắng đến mức đó chứ?"
Dương Quân Tô mỉm cười: "Đồng chí Ngô Kiếm, tôi cũng chỉ tùy tiện nói một câu thôi, anh nói tôi đến mức nào cơ? Sao một người đàn ông lại có thể nhỏ nhen như vậy chứ? Có một số đàn ông, cho dù tôi có tát anh ta mấy cái thì người ta cũng không quan tâm. Anh nên học người ta nhiều hơn. Người đã già lại còn hẹp hòi, khó trách không thể lăn lộn nổi."
Ngô Kiếm nghẹn đến mức không nói nên lời.
Dương Quân Tô không để ý tới anh ta nữa, xoay người ra khỏi văn phòng. Cô đến văn phòng khoa sản xuất bên cạnh, thuận tiện đi hỏi bên khoa sản xuất ai sẽ tham gia khai hoang.
Khoa sản xuất có tổng cộng hai khoa viên được đề cử đi là Vương Tân và Cao Khiết, cả hai đều khoảng hai mươi tuổi.
Vương Tân còn chưa tới nhưng Cao Khiết đã ở đây rồi. Chiều cao của Cao Khiết ở mức trung bình, dáng người mượt mà, khuôn mặt tròn như một quả táo. Lúc cô ấy cười rộ lên thì hai hàng lông mày khẽ cong theo, nhìn thế lại rất đáng yêu.
Cao Khiết làm như rất thân quen, lôi kéo Dương Quân Tô nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, khoa viên lần này chỉ có ba đồng chí nữ chúng ta, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau."
Dương Quân Tô hỏi: "Còn ai nữa?"
"Lý Ngọc ở khoa hậu cần."
Dương Quân Tô nhíu mày, hình như người này có quan hệ khá tốt với Bạch Ngọc Phượng, có điều cũng chẳng sao cả.
Ngô Mẫn nghe nói Dương Quân Tô muốn đi khai hoang, đau lòng nói: "Đội khai hoang quá bất tiện với đồng chí nữ. Em có thực sự muốn đi không? Không báo danh chắc cũng được chứ hả?"
Dương Quân Tô nhắc nhở anh ấy: "Em là đội cơ sở hạ tầng, phải đi."
Lúc này Ngô Mẫn mới nhớ tới chuyện này, anh ấy lại đề nghị: "Nếu có cơ hội thì em nên chuyển công tác đi."
Dương Quân Tô nói: "Việc chuyển công tác cần một cơ hội."
Địa điểm bọn họ muốn khai hoang cách bộ phận và khu nhà ở mấy chục km, trong vòng một tháng có thể về được một lần là tốt lắm rồi.
Đội khai hoang có nhà ăn, có cơm ăn có chỗ ở. Nhưng tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt thì bọn họ phải tự mang theo của riêng mình, bao gồm chăn, quần áo dày, mặt nạ và các đồ dùng vệ sinh cá nhân khác. Dương Quân Tô còn đặc biệt hỏi kinh nghiệm khai hoang của chú Ngưu. Theo đề nghị của ông ấy, cô còn mang theo một đôi giày cao su, một cuộn dây thừng, một bộ màn chống muỗi cũ. Khi nghe thấy nơi đám người Dương Quân Tô sẽ đi, ông ấy lại nhắc nhở: "Chỗ đó cũng không dễ làm đâu. Nơi đó có một vùng đầm lầy lớn, bùn ở trong đó rất sâu. Các cháu phải hết sức cẩn thận. Nơi đó còn rất hoang vắng, nói không chừng còn có dã thú, đừng nên đi một mình, rất nguy hiểm." Dương Quân Tô ghi nhớ kỹ từng lời của ông ấy
Khi những người khác nghe nói Dương Quân Tô định rời đi một tháng, ai cũng có biểu hiện riêng.
Dương Chiêu Đệ tặng cô một đôi giày do chính mình làm, dùng đế giày vải quân đội cũ, bao bên ngoài giày là vải bạt, còn rất cao cấp, đi vào cũng rất thoải mái. Dương Phán tặng cô một chiếc áo khoác mới mua.
Dương Quân Tô nhìn chiếc áo khoác vẫn còn mới này thì hỏi thêm: "Không phải chị rất thích cái áo này sao? Chị cho em thì chị mặc cái gì?"
Dương Phán nhăn nhó nói: "Chị sẽ nhanh chóng có cái mới."
Dương Quân Tô lập tức hiểu ra: "Cảm ơn chị hai. Vậy thì em nhận nhé."
Ngô Mẫn đưa cho cô một quyển sổ tay dày, thím Ngưu tặng cô một gói đậu phộng.
Thu dọn lại được rất nhiều thứ, chứa đầy hai cái túi vải lớn.
Lúc đi làm vào sáng thứ hai, Dương Quân Tô liền mang theo hai bao quần áo lớn tới làm.
Ngô Kiếm vừa nhìn thấy cô mang theo nhiều đồ như thế thì nói thầm: "Phụ nữ thật là phiền phức, mang theo nhiều đồ như thế."
Dương Quân Tô liếc một ánh mắt sắc bén như dao qua: "Anh chính là miệng tiện tay tài, tôi mang theo bao nhiêu đồ thì mắc mớ gì đến anh. Muối vớt ra khỏi vạc, rảnh rỗi đến bị khùng."
Mới sáng sớm mà Ngô Kiếm đã bị chửi, tâm trạng rất không tốt, trừng mắt nhìn Dương Quân Tô: "Tiểu Dương, tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi, cô phải mắng đến mức đó chứ?"
Dương Quân Tô mỉm cười: "Đồng chí Ngô Kiếm, tôi cũng chỉ tùy tiện nói một câu thôi, anh nói tôi đến mức nào cơ? Sao một người đàn ông lại có thể nhỏ nhen như vậy chứ? Có một số đàn ông, cho dù tôi có tát anh ta mấy cái thì người ta cũng không quan tâm. Anh nên học người ta nhiều hơn. Người đã già lại còn hẹp hòi, khó trách không thể lăn lộn nổi."
Ngô Kiếm nghẹn đến mức không nói nên lời.
Dương Quân Tô không để ý tới anh ta nữa, xoay người ra khỏi văn phòng. Cô đến văn phòng khoa sản xuất bên cạnh, thuận tiện đi hỏi bên khoa sản xuất ai sẽ tham gia khai hoang.
Khoa sản xuất có tổng cộng hai khoa viên được đề cử đi là Vương Tân và Cao Khiết, cả hai đều khoảng hai mươi tuổi.
Vương Tân còn chưa tới nhưng Cao Khiết đã ở đây rồi. Chiều cao của Cao Khiết ở mức trung bình, dáng người mượt mà, khuôn mặt tròn như một quả táo. Lúc cô ấy cười rộ lên thì hai hàng lông mày khẽ cong theo, nhìn thế lại rất đáng yêu.
Cao Khiết làm như rất thân quen, lôi kéo Dương Quân Tô nói: "Tôi đã hỏi thăm rồi, khoa viên lần này chỉ có ba đồng chí nữ chúng ta, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau."
Dương Quân Tô hỏi: "Còn ai nữa?"
"Lý Ngọc ở khoa hậu cần."
Dương Quân Tô nhíu mày, hình như người này có quan hệ khá tốt với Bạch Ngọc Phượng, có điều cũng chẳng sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.