Chương 3: Xuyên Không (3)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
19/09/2023
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Biết cô ta định nói gì, Đồng Nhan giơ tay ngăn lại, cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, đúng lúc này nam chính Thẩm Thiệu Khanh trong sách ngang qua từ bên cạnh bọn họ, cô vội vàng lên tiếng gọi lại: “Thẩm điểm trưởng, tôi có việc tìm anh, xin chờ một chút!”
Thẩm Thiệu Khanh dừng bước, nhíu mày nhìn về phía hai người trước mặt, một người thì ngang ngược, một người thì bệnh tật u ám, đều không có ấn tượng gì tốt.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta về đại viện rồi nói.” Đồng Nhan nhận ra sự chán nản trong mắt anh ta.
So với việc bị người khác làm phiền, Đồng Nhan lựa chọn đi làm phiền người khác.
“Được rồi, đồng chí Điền Tiểu Nga, tôi có việc phải về trước.” Đồng Nhan nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh hơn thỏ, xoay người một cái đã tiến vào đại viện thanh niên tri thức.
Điền Tiểu Nga tức giận dậm chân, chiếc bánh ngô trong bọc vải bị bóp méo đến nỗi biến dạng, có Thẩm Thiệu Khanh ở đây, mặc dù cô ta không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời buông tha sự dây dưa.
Cô ta định mở miệng cười một cái, lại thấy Thẩm Thiệu Khanh đang nhìn mình một cách hờ hững, cái liếc mắt của anh ta khiến người ta không rét mà run, rồi anh ta lập tức tiến vào sâu trong đại viện.
Điền Tiểu Nga bất giác rụt vai lại, lời hỏi thăm ra tới miệng lập tức nuốt lại vào trong…
“Cậu tìm tôi có việc gì?” Trở lại đại viện, hai người đang đứng đối diện nhau, Thẩm Thiệu Khanh đang nhìn xuống Đồng Nhan thấp hơn anh ta cả cái đầu, bộ dáng yếu đuối đó lại khiến anh ta cau mày.
Đồng Nhan không hiểu vì sao anh ta mỗi lần nhìn thấy cô lại cư xử như vậy, cứ như thể mình đang nợ tiền anh ta vậy.
Là nam chính trong sách, người con trai được chọn của thế giới này, cho dù cô có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không dám đắc tội anh ta.
Bình thường nam chính trong sách đều là con cưng của Thượng Đế, Thẩm Thiệu Khanh cũng không ngoại lệ, dáng người cao lớn, làn da trắng lạnh lùng cùng đôi môi mỏng, một đôi mắt phượng hơi dài tựa như một cổ đàm, sâu thẳm như mực, lại có nét đa tình.
Cả người anh ta toát ra vẻ uy nghiêm, tao nhã, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rung động…
Thật ra, đó chỉ là một đường nét trắng và đen đúng nghĩa mà thôi!
Lúc Đồng Nhan đọc sách, cảm thấy nhân vật này có một loại cảm giác đặc biệt, giờ gặp trực tiếp cô chỉ muốn cách xa.
“Điểm trưởng, nghe nói mấy ngày nữa anh đi thành phố, có thể gửi giúp tôi một bức thư không?”
Từ lúc về quê đến giờ cô chưa từng nhận được một phong thư từ gia đình, chứ đừng nói những thứ như gói hàng hay đồ dùng khác.
Người nhà họ Đồng từng hứa với nguyên thân khi lừa cô ấy về quê rằng mỗi tháng sẽ cấp cho cô ấy năm đồng để tiếp tế, nhưng bây giờ lại chẳng có gì cả.
Ban đầu ký ức về thân phận này trong đầu cô còn chưa hoàn chỉnh, Đồng Nhan muốn gửi một lá thư về cho gia đình để xem xét thái độ của bọn họ, nhân tiện cô muốn đề cập đến khoản trợ cấp kia.
Tưởng tượng ra vẻ mặt của đôi cha mẹ đó, cô lén nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một sự gian xảo.
Trước đây, Đồng Nhan vẫn luôn khiến cho người ta nghĩ mình là một kẻ vô hồn, bệnh tật. Thẩm Thiệu Khanh thấy cô cười như một tiểu hồ ly thì khẽ nhíu mày.
“Ừm, được, trước khi tôi đi thì đưa thư cho tôi.”
“Được, cảm ơn cậu!” Đồng Nhan hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui của mình, không để ý hình tượng bản thân xây dựng bấy lâu đã bị sụp đổ.
Biết cô ta định nói gì, Đồng Nhan giơ tay ngăn lại, cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, đúng lúc này nam chính Thẩm Thiệu Khanh trong sách ngang qua từ bên cạnh bọn họ, cô vội vàng lên tiếng gọi lại: “Thẩm điểm trưởng, tôi có việc tìm anh, xin chờ một chút!”
Thẩm Thiệu Khanh dừng bước, nhíu mày nhìn về phía hai người trước mặt, một người thì ngang ngược, một người thì bệnh tật u ám, đều không có ấn tượng gì tốt.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta về đại viện rồi nói.” Đồng Nhan nhận ra sự chán nản trong mắt anh ta.
So với việc bị người khác làm phiền, Đồng Nhan lựa chọn đi làm phiền người khác.
“Được rồi, đồng chí Điền Tiểu Nga, tôi có việc phải về trước.” Đồng Nhan nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh hơn thỏ, xoay người một cái đã tiến vào đại viện thanh niên tri thức.
Điền Tiểu Nga tức giận dậm chân, chiếc bánh ngô trong bọc vải bị bóp méo đến nỗi biến dạng, có Thẩm Thiệu Khanh ở đây, mặc dù cô ta không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời buông tha sự dây dưa.
Cô ta định mở miệng cười một cái, lại thấy Thẩm Thiệu Khanh đang nhìn mình một cách hờ hững, cái liếc mắt của anh ta khiến người ta không rét mà run, rồi anh ta lập tức tiến vào sâu trong đại viện.
Điền Tiểu Nga bất giác rụt vai lại, lời hỏi thăm ra tới miệng lập tức nuốt lại vào trong…
“Cậu tìm tôi có việc gì?” Trở lại đại viện, hai người đang đứng đối diện nhau, Thẩm Thiệu Khanh đang nhìn xuống Đồng Nhan thấp hơn anh ta cả cái đầu, bộ dáng yếu đuối đó lại khiến anh ta cau mày.
Đồng Nhan không hiểu vì sao anh ta mỗi lần nhìn thấy cô lại cư xử như vậy, cứ như thể mình đang nợ tiền anh ta vậy.
Là nam chính trong sách, người con trai được chọn của thế giới này, cho dù cô có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không dám đắc tội anh ta.
Bình thường nam chính trong sách đều là con cưng của Thượng Đế, Thẩm Thiệu Khanh cũng không ngoại lệ, dáng người cao lớn, làn da trắng lạnh lùng cùng đôi môi mỏng, một đôi mắt phượng hơi dài tựa như một cổ đàm, sâu thẳm như mực, lại có nét đa tình.
Cả người anh ta toát ra vẻ uy nghiêm, tao nhã, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rung động…
Thật ra, đó chỉ là một đường nét trắng và đen đúng nghĩa mà thôi!
Lúc Đồng Nhan đọc sách, cảm thấy nhân vật này có một loại cảm giác đặc biệt, giờ gặp trực tiếp cô chỉ muốn cách xa.
“Điểm trưởng, nghe nói mấy ngày nữa anh đi thành phố, có thể gửi giúp tôi một bức thư không?”
Từ lúc về quê đến giờ cô chưa từng nhận được một phong thư từ gia đình, chứ đừng nói những thứ như gói hàng hay đồ dùng khác.
Người nhà họ Đồng từng hứa với nguyên thân khi lừa cô ấy về quê rằng mỗi tháng sẽ cấp cho cô ấy năm đồng để tiếp tế, nhưng bây giờ lại chẳng có gì cả.
Ban đầu ký ức về thân phận này trong đầu cô còn chưa hoàn chỉnh, Đồng Nhan muốn gửi một lá thư về cho gia đình để xem xét thái độ của bọn họ, nhân tiện cô muốn đề cập đến khoản trợ cấp kia.
Tưởng tượng ra vẻ mặt của đôi cha mẹ đó, cô lén nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một sự gian xảo.
Trước đây, Đồng Nhan vẫn luôn khiến cho người ta nghĩ mình là một kẻ vô hồn, bệnh tật. Thẩm Thiệu Khanh thấy cô cười như một tiểu hồ ly thì khẽ nhíu mày.
“Ừm, được, trước khi tôi đi thì đưa thư cho tôi.”
“Được, cảm ơn cậu!” Đồng Nhan hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui của mình, không để ý hình tượng bản thân xây dựng bấy lâu đã bị sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.