Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công
Chương 16: Đúng Là Được Nhiều Hơn Mất
Hạ Vãn Ca
21/05/2023
Cô gái này thật sự không chấp nhận chịu thiệt một chút nào cả, còn có thể động tay thì tuyệt đối sẽ không động khẩu, quả nhiên giống với tính cách con người của cô mà hôm nay anh đã nghe ngóng được.
Lúc này, Phương Mỹ Kỳ mới lấy lại bình tĩnh, cô ta cúi đầu nhìn trước ngực mình ướt nhẹp một mảng, cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, miệng trực tiếp hô lên kinh hãi:
“Diệp Bảo Châu, vậy mà cô lại dám hắt nước vào tôi?”
Diệp Bảo Châu nhìn cô ta, chớp mắt:
“Xin lỗi nhé, Mỹ Kỳ, tôi cũng không cố tình, giống như vừa rồi cô không cố tình ấy.”
Nghe được lời này, cuối cùng Phương Mỹ Kỳ cũng biết tại sao vừa rồi cô gái này không nổi giận, hóa ra là cô đang đợi báo thù!
Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Huy ở bên cạnh, nói với giọng điệu oan ức:
“Cán sự Lục, anh nhìn thấy cả rồi đấy, Diệp Bảo Châu cầm nước nóng hắt lên người tôi, cô ta như vậy, lát nữa tôi còn tham gia hội ái hữu kiểu gì nữa.”
Lục Thiệu Huy là người chính trực, làm việc nghiêm túc, từng được bầu là cán sự ưu tú trong xưởng giống Tạ Gia Hòa, Diệp Bảo Châu làm vậy là muốn tự tìm đường chết, vậy mà lại dám làm chuyện ngu ngốc như vậy trước mặt anh.
Có Lục Thiệu Huy làm chứng cho cô ta, lần này Diệp Bảo Châu cũng xong đời rồi, bắt đầu từ ngày mai, người trong xưởng đều sẽ biết “chuyện tốt” mà cô đã làm vào hôm nay.
Nhưng Phương Mỹ Kỳ hoàn toàn không ngờ người đàn ông này có gật đầu nhưng lại trầm giọng nói:
“Nhìn thấy rồi, vừa rồi cô ấy bất cẩn làm đổ nước lên người cô.”
Dứt lời, vẻ mặt của Diệp Bảo Châu cũng kinh ngạc, cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng “cưỡng từ đoạt lý” rồi, nhưng không ngờ người đàn ông này lại giúp cô?
Mà Phương Mỹ Kỳ vẫn cho rằng Lục Thiệu Huy đã nói nhầm:
“Không phải, cán sự Lục, vừa rồi cô ta cố tình hắt nước vào tôi, con người cô ta quá đáng quá, rõ ràng là cố tình báo thù!”
Từ vài ba lời vừa rồi của bọn họ, Lục Thiệu Huy đã sớm đoán ra được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì:
“Thật sao? Hôm nay tôi không đeo kính, không nhìn rõ vừa rồi giữa các cô đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua, nếu cô có bằng chứng, vậy bây giờ tôi có thể dẫn cô tới tìm chủ tịch công hội nói rõ tình hình, còn nếu như không có, vậy các cô coi như hòa nhau.”
Bây giờ cuối cùng Phương Mỹ Kỳ cũng hiểu rồi, Lục Thiệu Huy đang bênh vực Diệp Bảo Châu. Đôi mắt đó của anh sáng như bóng đèn, trước giờ chưa từng đeo kính, rõ ràng anh đã tận mắt nhìn thấy Diệp Bảo Châu cố tình hắt nước lên người cô ta, nhưng không những không giúp cô ta mà còn nói dối không chớp mắt!
…
Phương Mỹ Kỳ tức đến phát khóc, cô ta nhìn Lục Thiệu Huy, chỉ cảm thấy cơn giận vọt thẳng lên đầu óc:
“Cán sự Lục, anh thân là cán sự công hội tại sao lại bênh vực Diệp Bảo Châu, có tin tôi đi khiếu nại anh không?”
Lục Thiệu Huy còn chưa đáp lời thì lửa giận của Diệp Bảo Châu đã bùng lên: “Phương Mỹ Kỳ, cô bớt hùng hổ hộ tôi cái, cái cốc này là của Tống Minh Trân, cô nào phải đi lấy nước gì đâu?
Còn không phải vì mượn cớ hắt nước lên người tôi hay sao, cô nghĩ tôi bị ngu à? Vừa rồi tôi không vạch trần cô trước mặt mọi người đã là lòng dạ lương thiện lắm rồi, cô đừng có không biết xấu hổ!”
Phương Mỹ Kỳ lập tức nghẹn họng, vậy mà cô lại biết hết?
Cô ta có hơi chột dạ nhưng cô ta sẽ không ngu ngốc thừa nhận:
“Diệp Bảo Châu, cô, cô bớt vu hại người đi, vừa rồi tôi chỉ bất cẩn thôi, còn cô là cố tình!”
Diệp Bảo Châu nghe thế lại cười lạnh:
“Chỉ với cái đầu heo này của cô bị Tống Minh Trân sai khiến còn không biết, còn cần tôi phải vu hại cô nữa sao? Cô biết tôi là người thế nào mà, nếu cô còn quật ngược lại tôi nữa, bây giờ tôi sẽ kéo cô cùng tới cục công an ngồi ngay, đến lúc đó danh tiếng của cô cũng đừng hòng cần nữa.”
Câu nói phía sau của cô thật sự dọa Phương Mỹ Kỳ sợ hãi, tính cách của Diệp Bảo Châu giống y như mụ đàn bà chanh chua, cô thật sự có khả năng sẽ biến một chuyện bé xíu thành khắp xưởng không ai không biết, còn nữa, đây vốn chỉ là chuyện của Tống Minh Trân, tại sao cô ta lại hồ đồ tham gia làm bậy cùng, nếu thật sự chọc giận Diệp Bảo Châu rồi, vậy đúng là được nhiều hơn mất!
Lúc này, Phương Mỹ Kỳ mới lấy lại bình tĩnh, cô ta cúi đầu nhìn trước ngực mình ướt nhẹp một mảng, cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, miệng trực tiếp hô lên kinh hãi:
“Diệp Bảo Châu, vậy mà cô lại dám hắt nước vào tôi?”
Diệp Bảo Châu nhìn cô ta, chớp mắt:
“Xin lỗi nhé, Mỹ Kỳ, tôi cũng không cố tình, giống như vừa rồi cô không cố tình ấy.”
Nghe được lời này, cuối cùng Phương Mỹ Kỳ cũng biết tại sao vừa rồi cô gái này không nổi giận, hóa ra là cô đang đợi báo thù!
Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Huy ở bên cạnh, nói với giọng điệu oan ức:
“Cán sự Lục, anh nhìn thấy cả rồi đấy, Diệp Bảo Châu cầm nước nóng hắt lên người tôi, cô ta như vậy, lát nữa tôi còn tham gia hội ái hữu kiểu gì nữa.”
Lục Thiệu Huy là người chính trực, làm việc nghiêm túc, từng được bầu là cán sự ưu tú trong xưởng giống Tạ Gia Hòa, Diệp Bảo Châu làm vậy là muốn tự tìm đường chết, vậy mà lại dám làm chuyện ngu ngốc như vậy trước mặt anh.
Có Lục Thiệu Huy làm chứng cho cô ta, lần này Diệp Bảo Châu cũng xong đời rồi, bắt đầu từ ngày mai, người trong xưởng đều sẽ biết “chuyện tốt” mà cô đã làm vào hôm nay.
Nhưng Phương Mỹ Kỳ hoàn toàn không ngờ người đàn ông này có gật đầu nhưng lại trầm giọng nói:
“Nhìn thấy rồi, vừa rồi cô ấy bất cẩn làm đổ nước lên người cô.”
Dứt lời, vẻ mặt của Diệp Bảo Châu cũng kinh ngạc, cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng “cưỡng từ đoạt lý” rồi, nhưng không ngờ người đàn ông này lại giúp cô?
Mà Phương Mỹ Kỳ vẫn cho rằng Lục Thiệu Huy đã nói nhầm:
“Không phải, cán sự Lục, vừa rồi cô ta cố tình hắt nước vào tôi, con người cô ta quá đáng quá, rõ ràng là cố tình báo thù!”
Từ vài ba lời vừa rồi của bọn họ, Lục Thiệu Huy đã sớm đoán ra được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì:
“Thật sao? Hôm nay tôi không đeo kính, không nhìn rõ vừa rồi giữa các cô đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua, nếu cô có bằng chứng, vậy bây giờ tôi có thể dẫn cô tới tìm chủ tịch công hội nói rõ tình hình, còn nếu như không có, vậy các cô coi như hòa nhau.”
Bây giờ cuối cùng Phương Mỹ Kỳ cũng hiểu rồi, Lục Thiệu Huy đang bênh vực Diệp Bảo Châu. Đôi mắt đó của anh sáng như bóng đèn, trước giờ chưa từng đeo kính, rõ ràng anh đã tận mắt nhìn thấy Diệp Bảo Châu cố tình hắt nước lên người cô ta, nhưng không những không giúp cô ta mà còn nói dối không chớp mắt!
…
Phương Mỹ Kỳ tức đến phát khóc, cô ta nhìn Lục Thiệu Huy, chỉ cảm thấy cơn giận vọt thẳng lên đầu óc:
“Cán sự Lục, anh thân là cán sự công hội tại sao lại bênh vực Diệp Bảo Châu, có tin tôi đi khiếu nại anh không?”
Lục Thiệu Huy còn chưa đáp lời thì lửa giận của Diệp Bảo Châu đã bùng lên: “Phương Mỹ Kỳ, cô bớt hùng hổ hộ tôi cái, cái cốc này là của Tống Minh Trân, cô nào phải đi lấy nước gì đâu?
Còn không phải vì mượn cớ hắt nước lên người tôi hay sao, cô nghĩ tôi bị ngu à? Vừa rồi tôi không vạch trần cô trước mặt mọi người đã là lòng dạ lương thiện lắm rồi, cô đừng có không biết xấu hổ!”
Phương Mỹ Kỳ lập tức nghẹn họng, vậy mà cô lại biết hết?
Cô ta có hơi chột dạ nhưng cô ta sẽ không ngu ngốc thừa nhận:
“Diệp Bảo Châu, cô, cô bớt vu hại người đi, vừa rồi tôi chỉ bất cẩn thôi, còn cô là cố tình!”
Diệp Bảo Châu nghe thế lại cười lạnh:
“Chỉ với cái đầu heo này của cô bị Tống Minh Trân sai khiến còn không biết, còn cần tôi phải vu hại cô nữa sao? Cô biết tôi là người thế nào mà, nếu cô còn quật ngược lại tôi nữa, bây giờ tôi sẽ kéo cô cùng tới cục công an ngồi ngay, đến lúc đó danh tiếng của cô cũng đừng hòng cần nữa.”
Câu nói phía sau của cô thật sự dọa Phương Mỹ Kỳ sợ hãi, tính cách của Diệp Bảo Châu giống y như mụ đàn bà chanh chua, cô thật sự có khả năng sẽ biến một chuyện bé xíu thành khắp xưởng không ai không biết, còn nữa, đây vốn chỉ là chuyện của Tống Minh Trân, tại sao cô ta lại hồ đồ tham gia làm bậy cùng, nếu thật sự chọc giận Diệp Bảo Châu rồi, vậy đúng là được nhiều hơn mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.