[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 47: Anh đã trở về (4)
Đào Hoa Lộ
19/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thanh niên thấy cô hiểu lầm, lập tức quay đầu tìm tên móc túi mình vừa bắt được, tên kia trơn trượt như cá chạch, lúc anh ta đang nhìn Khương Lâm thì chuồn mất.
Anh ta muốn quay lại giải thích với cô thì thấy cô trốn còn nhanh hơn cả tên trộm.
Khuông Lâm đương nhiên muốn chạy rồi.
Anh ta còn muốn lại gần mình, lỡ may thẹn quá hóa giận cho mình một tát thì làm sao bây giờ? Mình không chịu nổi đâu. Người ta đã đủ cao to rồi, không phải cái loại gà què có thể so được.
Khương Lâm dẫn Đại Bảo, tiểu Bảo quẹo vào ngõ nhỏ, hai anh em nhận ra cô khẩn trương.
Trình Đại Bảo: “Sao vậy ạ?”
Khương Lâm nói: “Không có việc gì, vừa nãy có người muốn trộm túi tiền của mẹ.”
Hai đứa bé khẩn trương chắn hai bên trái phải cô, bọn họ vất vả mới kiếm được tiền, muốn làm áo bông, chăn bông để dùng, không thể bị cướp được.
Thấy hai đứa khẩn trương như vậy, Khương Lâm thấy nhẹ nhàng hơn, cô cười nói: “Không sao, có dân binh tuần tra, sẽ không có ai dám cướp đoạt. Đi thôi, mẹ mua kem cho các con ăn.”
Trước mặt là trường tiểu học. Ở giao lộ có bà cụ đẩy chiếc rương gỗ màu trắng có gắn bánh xe phía dưới, phía trên dùng sơn đỏ viết ba chữ bánh Đại Tuyết. Lúc này một chiếc bán 1 hào, 5 xu một chiếc kem nước ngọt. So với giá lương thực thì khá đắt, hơn nữa kem bơ nhưng không có bơ, có điều vừa lạnh vừa ngọt có thể giải nhiệt, là thứ bọn nhỏ thích nhất mùa hè.
Huống hồ trẻ con nông thôn không ăn được, còn chưa gặp bao giờ.
Khương Lâm cảm thấy tuổi thơ của trẻ con sao có thể không có kẹo và kem đây?
Cần phải mua, 2 hào cũng phải mua!
Đại Bảo, tiểu Bảo mới chỉ nghe qua, căn bản chưa thấy qua, chưa ăn bao giờ, lúc này có thể nhìn thấy kem thật rồi. Hai đứa bé nhón chân, tay nhỏ chạm vào mép rương gỗ, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn chiếc rương.
Bà cụ mở nắp rương ra, hơi lạnh lập tức bay ra, tức khắc hóa thành hơi nước, hai đứa bé kinh ngạc. Chờ xốc chăn bông lên, hơi lạnh càng bay ra nhiều hơn, hai đứa bé rùng mình một cái, thật thần kỳ. Bà cụ lấy ra một chiếc bánh được bọc túi giấy và một chiếc kem hình chữ nhật.
“Oa, kem que, có chăn bông đắp!” Trình tiểu Bảo kinh ngạc thật sự.
Trình Đại Bảo mím môi, tò mò cực kỳ: “Có bị nóng không? Có bị tan không?” Mùa đông bọn họ mới đắp chăn, kem mùa hè không sợ nóng sao?”
Bà cụ bá kem cười đáp: “Không đắp chăn bông mới tan, chỉ cần không gặp ánh mặt trời thì sẽ không tan.”
Khương Lâm cầm lấy chiếc kem, thuận tiện giảng giải cho bọn nhỏ vì sao cần phải đắp chăn bông cho kem, vừa nói ba người vừa đi tới bóng cây gần đó ăn kem lạnh. Cô bóc túi giầy, hai anh em mỗi đứa một thứ, ăn một nửa lại đổi cho nhau.
Hai đứa bé đưa cho cô trước: “Mẹ, mẹ ăn trước đi.
Khương Lâm cắn một miếng nhỏ: “Các con ăn đi.”
Tuy là nước ngọt làm lạnh nhưng ăn không ngon, chỉ là trời nóng như vậy, ăn đá ngọt vẫn rất sảng kh.
Hai anh em lần đầu được ăn, ai cũng luyến tiếc ăn nhiều.
Trình Đại Bảo cắn một miếng nhỏ ngậm trong miệng sau đó đưa cho Khương Lâm cắn.
Trình Tiểu Bảo liếm thôi đã thấy mỹ mãn híp cả mắt rồi: “Òa, thật là lạnh, mẹ, bụng cũng bị đông lạnh rồi.”
Khuông Lâm cười rộ lên: “Không sao, đông rồi con lại đứng dưới ánh mặt trời một lúc không phải xong sao?”
Hai đứa bé tưởng tượng, còn làm thật. Đại bảo cắn một miếng lại để tiểu Bảo cắn, tiểu Bảo cắn lại đưa cho Khương Lâm, sau đó chạy ra ánh mặt trời phơi.
Chờ kem tan, mỗi đứa lại cắn một miếng, ngậm trong miệng rồi lại ra phơi.
Hai anh em vui vẻ cực kì, tiếng cười của hai đứa vang dội như nhau.
Khương Lâm nhìn hai đứa vui vẻ, hoảng hốt như có ảo giác đó là con mình. Chờ kem tan nhỏ lên đùi mình, lạnh tới nỗi khiến cô giật mình: “Ôi chao, mày bị ngốc á, còn tưởng con mình chứ, mau ngừng lại đi.
“Qua ăn hết đi sau đó chúng ta đi ăn cơm.”
Bọn họ đến quán cơm, bên trong có 7, 8 chiếc bàn đều có người ngồi, ngoài cửa còn hai chiếc
Khương Lâm nhìn lướt qua, bên trong có một thanh niên đang ăn mì, cực kì hấp dẫn tầm mắt, chân dài không thể cho hết dưới bàn đành duỗi thẳng ở lối đi nhỏ.
Đúng là người lấy túi tiền của cô.
Ôi chao còn đi quán cơm, đúng là có tiền. Thật là oan gia ngõ hẹp!
Anh ta mặc áo ngắn tay màu xanh lá cây, đường cong cánh tay đẹp, rắn chắc mà lại không thô, nhìn ngoại hình đúng là thanh niên tốt. Ai mà nghĩ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại như thế. Dưới chân anh ta còn để một chiếc balo vừa cao lại to, phải để bên trong biết bao nhiêu tang vật chứ.
Thanh niên thấy cô hiểu lầm, lập tức quay đầu tìm tên móc túi mình vừa bắt được, tên kia trơn trượt như cá chạch, lúc anh ta đang nhìn Khương Lâm thì chuồn mất.
Anh ta muốn quay lại giải thích với cô thì thấy cô trốn còn nhanh hơn cả tên trộm.
Khuông Lâm đương nhiên muốn chạy rồi.
Anh ta còn muốn lại gần mình, lỡ may thẹn quá hóa giận cho mình một tát thì làm sao bây giờ? Mình không chịu nổi đâu. Người ta đã đủ cao to rồi, không phải cái loại gà què có thể so được.
Khương Lâm dẫn Đại Bảo, tiểu Bảo quẹo vào ngõ nhỏ, hai anh em nhận ra cô khẩn trương.
Trình Đại Bảo: “Sao vậy ạ?”
Khương Lâm nói: “Không có việc gì, vừa nãy có người muốn trộm túi tiền của mẹ.”
Hai đứa bé khẩn trương chắn hai bên trái phải cô, bọn họ vất vả mới kiếm được tiền, muốn làm áo bông, chăn bông để dùng, không thể bị cướp được.
Thấy hai đứa khẩn trương như vậy, Khương Lâm thấy nhẹ nhàng hơn, cô cười nói: “Không sao, có dân binh tuần tra, sẽ không có ai dám cướp đoạt. Đi thôi, mẹ mua kem cho các con ăn.”
Trước mặt là trường tiểu học. Ở giao lộ có bà cụ đẩy chiếc rương gỗ màu trắng có gắn bánh xe phía dưới, phía trên dùng sơn đỏ viết ba chữ bánh Đại Tuyết. Lúc này một chiếc bán 1 hào, 5 xu một chiếc kem nước ngọt. So với giá lương thực thì khá đắt, hơn nữa kem bơ nhưng không có bơ, có điều vừa lạnh vừa ngọt có thể giải nhiệt, là thứ bọn nhỏ thích nhất mùa hè.
Huống hồ trẻ con nông thôn không ăn được, còn chưa gặp bao giờ.
Khương Lâm cảm thấy tuổi thơ của trẻ con sao có thể không có kẹo và kem đây?
Cần phải mua, 2 hào cũng phải mua!
Đại Bảo, tiểu Bảo mới chỉ nghe qua, căn bản chưa thấy qua, chưa ăn bao giờ, lúc này có thể nhìn thấy kem thật rồi. Hai đứa bé nhón chân, tay nhỏ chạm vào mép rương gỗ, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn chiếc rương.
Bà cụ mở nắp rương ra, hơi lạnh lập tức bay ra, tức khắc hóa thành hơi nước, hai đứa bé kinh ngạc. Chờ xốc chăn bông lên, hơi lạnh càng bay ra nhiều hơn, hai đứa bé rùng mình một cái, thật thần kỳ. Bà cụ lấy ra một chiếc bánh được bọc túi giấy và một chiếc kem hình chữ nhật.
“Oa, kem que, có chăn bông đắp!” Trình tiểu Bảo kinh ngạc thật sự.
Trình Đại Bảo mím môi, tò mò cực kỳ: “Có bị nóng không? Có bị tan không?” Mùa đông bọn họ mới đắp chăn, kem mùa hè không sợ nóng sao?”
Bà cụ bá kem cười đáp: “Không đắp chăn bông mới tan, chỉ cần không gặp ánh mặt trời thì sẽ không tan.”
Khương Lâm cầm lấy chiếc kem, thuận tiện giảng giải cho bọn nhỏ vì sao cần phải đắp chăn bông cho kem, vừa nói ba người vừa đi tới bóng cây gần đó ăn kem lạnh. Cô bóc túi giầy, hai anh em mỗi đứa một thứ, ăn một nửa lại đổi cho nhau.
Hai đứa bé đưa cho cô trước: “Mẹ, mẹ ăn trước đi.
Khương Lâm cắn một miếng nhỏ: “Các con ăn đi.”
Tuy là nước ngọt làm lạnh nhưng ăn không ngon, chỉ là trời nóng như vậy, ăn đá ngọt vẫn rất sảng kh.
Hai anh em lần đầu được ăn, ai cũng luyến tiếc ăn nhiều.
Trình Đại Bảo cắn một miếng nhỏ ngậm trong miệng sau đó đưa cho Khương Lâm cắn.
Trình Tiểu Bảo liếm thôi đã thấy mỹ mãn híp cả mắt rồi: “Òa, thật là lạnh, mẹ, bụng cũng bị đông lạnh rồi.”
Khuông Lâm cười rộ lên: “Không sao, đông rồi con lại đứng dưới ánh mặt trời một lúc không phải xong sao?”
Hai đứa bé tưởng tượng, còn làm thật. Đại bảo cắn một miếng lại để tiểu Bảo cắn, tiểu Bảo cắn lại đưa cho Khương Lâm, sau đó chạy ra ánh mặt trời phơi.
Chờ kem tan, mỗi đứa lại cắn một miếng, ngậm trong miệng rồi lại ra phơi.
Hai anh em vui vẻ cực kì, tiếng cười của hai đứa vang dội như nhau.
Khương Lâm nhìn hai đứa vui vẻ, hoảng hốt như có ảo giác đó là con mình. Chờ kem tan nhỏ lên đùi mình, lạnh tới nỗi khiến cô giật mình: “Ôi chao, mày bị ngốc á, còn tưởng con mình chứ, mau ngừng lại đi.
“Qua ăn hết đi sau đó chúng ta đi ăn cơm.”
Bọn họ đến quán cơm, bên trong có 7, 8 chiếc bàn đều có người ngồi, ngoài cửa còn hai chiếc
Khương Lâm nhìn lướt qua, bên trong có một thanh niên đang ăn mì, cực kì hấp dẫn tầm mắt, chân dài không thể cho hết dưới bàn đành duỗi thẳng ở lối đi nhỏ.
Đúng là người lấy túi tiền của cô.
Ôi chao còn đi quán cơm, đúng là có tiền. Thật là oan gia ngõ hẹp!
Anh ta mặc áo ngắn tay màu xanh lá cây, đường cong cánh tay đẹp, rắn chắc mà lại không thô, nhìn ngoại hình đúng là thanh niên tốt. Ai mà nghĩ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại như thế. Dưới chân anh ta còn để một chiếc balo vừa cao lại to, phải để bên trong biết bao nhiêu tang vật chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.