[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 7: Bỏ trốn với đàn ông (1)
Đào Hoa Lộ
15/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhớ tới hai đứa trẻ bị ghét bỏ kia, cô vô thức bước nhanh hơn, đi tới cuối con ngõ nhỏ, nhìn thấy mấy đứa bé đang tụ tập xem ve sầu.
Cả đám trẻ con kia đen thui, có đứa cởi trần, có đứa mặc bộ quần áo mỏng, hầu hết đều đi chân đất. Trong đó có hai đứa bé nhìn nổi bật nhất, khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng nõn, ngoại hình đáng yêu.
Khương Lâm không lên tiếng, cô đứng ở cách đó không xa cẩn thận quan sát bọn trẻ. Nhìn bọn trẻ hơi giống với cô hồi còn nhỏ, cảm giác này thật sự rất thần kỳ.
Hai đứa trẻ rất giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt không hề nhỏ. Trình Đại Bảo cao hơn em trai một chút, miệng nhỏ hơi mím lại tỏ vẻ đầy nghiêm túc, Trình Tiểu Bảo hơi thấp hơn có dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, đang cười vui vẻ.
Nhìn thấy cô, Trình Tiểu Bảo lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Mẹ!"
Trình Đại Bảo lại nhìn chằm chằm vào Khương Lâm đầy phòng bị.
Tuy bé còn nhỏ tuổi, nhưng rất khôn khéo đấy, bởi vì lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh khác lạ, bình thường mẹ luôn dạy bé rất nhiều chuyện, nên bé cũng hiểu chuyện hơn những đứa bé khác cùng lứa.
Bé không thân với mẹ ruột, có cảm giác như mẹ không coi hai anh em bé là con mình, cũng không thương bọn họ như những người mẹ khác thương con mình. Kể từ lúc bé bắt đầu hiểu chuyện, mẹ luôn ghét bỏ hai anh em bé, vì vậy bé không thích đến gần mẹ.
Bé cảm thấy em trai rất ngốc, mỗi lần nhìn thấy mẹ là lại cười như nai ngốc. Cô ít khi tỏ thái độ tốt với tiểu Bảo, phiền thì trở mặt mắng mấy câu, nếu tâm tình không tốt thì còn đánh mấy cái.
Tiểu Bảo cũng chỉ buồn rầu một lúc, đến khi xoay người lại quên, lần sau lại chạy tới xán lấy cô, là điển hình của người nhớ ăn không nhớ đánh.
Rõ ràng vừa bị mắng, bé đã lại quên mất rồi!
Sáng nay cô nói sẽ dẫn bé và tiểu Bảo trở về thành phố thăm ông bà ngoại bị bệnh, bé không muốn đi theo chút nào, nhưng mẹ thuyết phục bé đi, đảm bảo cùng lắm là một tháng sẽ trở về nhà, vì vậy bé và tiểu Bảo mới đi theo cô ra ngoài.
Bọn họ bắt xe đầu kéo rời đi, kết quả không đi tới huyện thành, mà giữa chừng đi đến thôn này, cô đuổi bọn họ xuống đây xem ve sầu, còn mình chui vào nhà một hộ gia đình.
Mẹ nói nhà ông bà ngoại ở trên tỉnh thành, chắc chắn không thể ở dưới nông thôn được. Mẹ muốn làm gì? Từ lúc mẹ đi vào hộ gia đình kia, bé vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía đó, lúc này Khương Lâm đi ra khỏi con hẻm đó, bé chợt cảm thấy không ổn.
Mẹ chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt bọn họ, tại sao lúc này lại nhìn chằm chằm vào bọn họ? Tuy ánh mắt không thân thiết cho lắm, nhưng đã không còn sự ghét bỏ và mất kiên nhẫn như hồi trước.
Theo cách nói của mẹ là, có sự khác thường tất có tác quái.
Trình Tiểu Bảo mới bị mắng và bị tát vì muốn đi theo mẹ vào Triệu gia, lúc đó bé cũng khóc òa lên, nhưng lúc này đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui vừa nãy. Giờ nhìn thấy Khương Lâm đi ra, bé vui vẻ chạy tới.
Khương Lâm cảm thấy nổi hết cả da gà lên vì nghe thấy có người gọi mình là mẹ, suýt nữa cô muốn xoay người chạy trốn, giờ nhìn thấy có bánh bao nhỏ chạy về phía mình, đôi chân ngắn ngủn không được nhanh nhẹn cho lắm, sợ bé té ngã, cô vội đưa tay ra muốn tiếp bé.
Trình Tiểu Bảo thấy cô đưa tay ra, cứ nghĩ là mình lại sắp bị đánh, bé sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, kết quả vấp chân ngã nhào xuống đất.
Khương Lâm: "..." Hai anh em nhà này khác biệt hơi lớn đấy nhé.
Cô vội vàng đỡ Trình Tiểu Bảo đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người bé đi: “Có bị đập đầu không?"
Nghe thấy giọng điệu dịu dàng quan tâm hỏi han của cô, hai mắt của Trình Tiểu Bảo đều sáng lên, bé nở nụ cười vừa ngọt lại vừa thỏa mãn: “Tiểu Bảo không đau! Tiểu Bảo không khóc, mẹ đừng ghét Tiểu Bảo nhé!"
Khương Lâm chợt cảm thấy nghẹt thở, vừa là vì Tiểu Bảo, lại cũng vì mình.
Không ngờ một đứa bé hiểu chuyện thế này lại bị người ta ghét bỏ. Nhưng ngẫm lại cũng phải thôi, hồi còn nhỏ cô cũng nghịch ngợm phá phách, đến khi cha mẹ ly dị mới bắt đầu hiểu chuyện.
Nghĩ mình làm mẹ phải vui vẻ, không nên nghĩ quá đáng sợ, cô cười khổ nói: "Không ngại! Đi thôi, chúng ta về nhà." Cô nắm lấy tay nhỏ của Trình Tiểu Bảo, lại đưa tay muốn dắt tay nhỏ của Trình Đại Bảo.
Nhưng Trình Đại Bảo né tránh, nhìn cô đầy phòng bị, trong đôi mắt to lanh lợi của bé viết đầy sự kinh ngạc: Cô dịu dàng đến thế sao, không thể nào!
Khương Lâm nhìn bé: “Sao vậy?"
"Chúng ta không tới thăm ông bà ngoại nữa ạ?"
Khương Lâm nhìn bé, Trình Tiểu Bảo không hiểu gì cả, nhưng bé là tên tiểu quỷ thông minh, dù thật sự bị bán cũng có thể chạy đi mất.
Cô cố tình trêu chọc bé: “Bán hai đứa con đi." Dù sao sau này cũng bị người khác nói bóng nói gió, vậy cô cứ đùa giỡn trước.
Trình Đại Bảo lập tức thay đổi sắc mặt, vội cướp lại Trình Tiểu Bảo, tức giận trợn mắt nhìn cô.
Nhớ tới hai đứa trẻ bị ghét bỏ kia, cô vô thức bước nhanh hơn, đi tới cuối con ngõ nhỏ, nhìn thấy mấy đứa bé đang tụ tập xem ve sầu.
Cả đám trẻ con kia đen thui, có đứa cởi trần, có đứa mặc bộ quần áo mỏng, hầu hết đều đi chân đất. Trong đó có hai đứa bé nhìn nổi bật nhất, khoảng sáu bảy tuổi, làn da trắng nõn, ngoại hình đáng yêu.
Khương Lâm không lên tiếng, cô đứng ở cách đó không xa cẩn thận quan sát bọn trẻ. Nhìn bọn trẻ hơi giống với cô hồi còn nhỏ, cảm giác này thật sự rất thần kỳ.
Hai đứa trẻ rất giống nhau, nhưng cũng có sự khác biệt không hề nhỏ. Trình Đại Bảo cao hơn em trai một chút, miệng nhỏ hơi mím lại tỏ vẻ đầy nghiêm túc, Trình Tiểu Bảo hơi thấp hơn có dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, đang cười vui vẻ.
Nhìn thấy cô, Trình Tiểu Bảo lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Mẹ!"
Trình Đại Bảo lại nhìn chằm chằm vào Khương Lâm đầy phòng bị.
Tuy bé còn nhỏ tuổi, nhưng rất khôn khéo đấy, bởi vì lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh khác lạ, bình thường mẹ luôn dạy bé rất nhiều chuyện, nên bé cũng hiểu chuyện hơn những đứa bé khác cùng lứa.
Bé không thân với mẹ ruột, có cảm giác như mẹ không coi hai anh em bé là con mình, cũng không thương bọn họ như những người mẹ khác thương con mình. Kể từ lúc bé bắt đầu hiểu chuyện, mẹ luôn ghét bỏ hai anh em bé, vì vậy bé không thích đến gần mẹ.
Bé cảm thấy em trai rất ngốc, mỗi lần nhìn thấy mẹ là lại cười như nai ngốc. Cô ít khi tỏ thái độ tốt với tiểu Bảo, phiền thì trở mặt mắng mấy câu, nếu tâm tình không tốt thì còn đánh mấy cái.
Tiểu Bảo cũng chỉ buồn rầu một lúc, đến khi xoay người lại quên, lần sau lại chạy tới xán lấy cô, là điển hình của người nhớ ăn không nhớ đánh.
Rõ ràng vừa bị mắng, bé đã lại quên mất rồi!
Sáng nay cô nói sẽ dẫn bé và tiểu Bảo trở về thành phố thăm ông bà ngoại bị bệnh, bé không muốn đi theo chút nào, nhưng mẹ thuyết phục bé đi, đảm bảo cùng lắm là một tháng sẽ trở về nhà, vì vậy bé và tiểu Bảo mới đi theo cô ra ngoài.
Bọn họ bắt xe đầu kéo rời đi, kết quả không đi tới huyện thành, mà giữa chừng đi đến thôn này, cô đuổi bọn họ xuống đây xem ve sầu, còn mình chui vào nhà một hộ gia đình.
Mẹ nói nhà ông bà ngoại ở trên tỉnh thành, chắc chắn không thể ở dưới nông thôn được. Mẹ muốn làm gì? Từ lúc mẹ đi vào hộ gia đình kia, bé vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía đó, lúc này Khương Lâm đi ra khỏi con hẻm đó, bé chợt cảm thấy không ổn.
Mẹ chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt bọn họ, tại sao lúc này lại nhìn chằm chằm vào bọn họ? Tuy ánh mắt không thân thiết cho lắm, nhưng đã không còn sự ghét bỏ và mất kiên nhẫn như hồi trước.
Theo cách nói của mẹ là, có sự khác thường tất có tác quái.
Trình Tiểu Bảo mới bị mắng và bị tát vì muốn đi theo mẹ vào Triệu gia, lúc đó bé cũng khóc òa lên, nhưng lúc này đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui vừa nãy. Giờ nhìn thấy Khương Lâm đi ra, bé vui vẻ chạy tới.
Khương Lâm cảm thấy nổi hết cả da gà lên vì nghe thấy có người gọi mình là mẹ, suýt nữa cô muốn xoay người chạy trốn, giờ nhìn thấy có bánh bao nhỏ chạy về phía mình, đôi chân ngắn ngủn không được nhanh nhẹn cho lắm, sợ bé té ngã, cô vội đưa tay ra muốn tiếp bé.
Trình Tiểu Bảo thấy cô đưa tay ra, cứ nghĩ là mình lại sắp bị đánh, bé sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, kết quả vấp chân ngã nhào xuống đất.
Khương Lâm: "..." Hai anh em nhà này khác biệt hơi lớn đấy nhé.
Cô vội vàng đỡ Trình Tiểu Bảo đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người bé đi: “Có bị đập đầu không?"
Nghe thấy giọng điệu dịu dàng quan tâm hỏi han của cô, hai mắt của Trình Tiểu Bảo đều sáng lên, bé nở nụ cười vừa ngọt lại vừa thỏa mãn: “Tiểu Bảo không đau! Tiểu Bảo không khóc, mẹ đừng ghét Tiểu Bảo nhé!"
Khương Lâm chợt cảm thấy nghẹt thở, vừa là vì Tiểu Bảo, lại cũng vì mình.
Không ngờ một đứa bé hiểu chuyện thế này lại bị người ta ghét bỏ. Nhưng ngẫm lại cũng phải thôi, hồi còn nhỏ cô cũng nghịch ngợm phá phách, đến khi cha mẹ ly dị mới bắt đầu hiểu chuyện.
Nghĩ mình làm mẹ phải vui vẻ, không nên nghĩ quá đáng sợ, cô cười khổ nói: "Không ngại! Đi thôi, chúng ta về nhà." Cô nắm lấy tay nhỏ của Trình Tiểu Bảo, lại đưa tay muốn dắt tay nhỏ của Trình Đại Bảo.
Nhưng Trình Đại Bảo né tránh, nhìn cô đầy phòng bị, trong đôi mắt to lanh lợi của bé viết đầy sự kinh ngạc: Cô dịu dàng đến thế sao, không thể nào!
Khương Lâm nhìn bé: “Sao vậy?"
"Chúng ta không tới thăm ông bà ngoại nữa ạ?"
Khương Lâm nhìn bé, Trình Tiểu Bảo không hiểu gì cả, nhưng bé là tên tiểu quỷ thông minh, dù thật sự bị bán cũng có thể chạy đi mất.
Cô cố tình trêu chọc bé: “Bán hai đứa con đi." Dù sao sau này cũng bị người khác nói bóng nói gió, vậy cô cứ đùa giỡn trước.
Trình Đại Bảo lập tức thay đổi sắc mặt, vội cướp lại Trình Tiểu Bảo, tức giận trợn mắt nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.