[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 36: Công tác mới (2)
Đào Hoa Lộ
19/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Lâm cảm thấy khác thường mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ lại hốt hoảng của Trình Tiểu Bảo, như thể vừa làm chuyện gì đó sai lầm lại không biết phải làm sao.
"Mẹ tỉnh rồi ạ?" Trình Tiểu Bảo cúi xuống hôn chụt lên chỗ vừa bị nước miếng rơi trúng, tránh để mẹ phát hiện ra mình nhỏ nước miếng lên mặt mẹ, làm mẹ tức giận.
Khương Lâm ngây người, kinh ngạc sờ vào gò má ướt nhẹp của mình, sau đó bật cười, ngày còn nhỏ cô cũng từng chơi đùa như vậy với cha mẹ.
Tính trẻ con của cô được khơi dậy, cô ôm lấy Trình Tiểu Bảo, thuận thế ngồi dậy bắt đầu lắc lắc người bé.
Trình Tiểu Bảo thấy cô cười, bé cười càng tươi hơn, hi hi ha ha không ngừng, trực tiếp đánh thức Diêm Nhuận Chi và Trình Đại Bảo.
Trình Đại Bảo vừa bò dậy đã nhìn thấy Khương Lâm đang chơi đùa với Tiểu Bảo, cô còn vừa cười vừa nói: “Du a du, lấy một quả bóng lớn, ăn một củ khoai tây, trở thành con sông lớn..."
Bé thấy vậy cũng cười theo.
Diêm Nhuận Chi ngồi dậy đẩy đẩy Trình Đại Bảo, ý bảo bé cũng đi qua chơi đi.
Trình Đại Bảo lập tức nghiêm mặt nhỏ lại: “Cháu phải nấu cơm."
Bé là đàn ông trong nhà này, là đương gia! Mẹ nói đàn ông đương gia là phải làm việc!
Khương Lâm buông Trình Tiểu Bảo đang chơi vui đến quên trời đất xuống, cười nói: "Rời giường, nấu cơm! Hai đứa con đi học đi."
Trẻ con trong thôn từ ba bốn tuổi đến sáu bảy tuổi, những đứa trẻ không thể làm việc đều đến trường học, nhờ giáo viên trông coi giúp, trẻ con bảy tám tuổi mới chính thức đi học.
Hai bé còn nhỏ, chưa đến tuổi đi học lớp một, nên vẫn luôn chơi ở nhà.
Trình Tiểu Bảo dùng cánh tay non mịn của mình ôm lấy cổ của Khương Lâm, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con muốn ở bên mẹ, không muốn đi học."
Khương Lâm cười nói: “Chúng ta đi nấu cơm trước đã, sau đó sẽ bàn bạc tiếp."
Không ai hiểu hơn cô chuyện không thích đi học, vào thời kỳ phản nghịch, cô suốt ngày chỉ muốn trốn học, nhìn thấy trường học là phiền, nghe thấy toán học tiếng Anh là nhức đầu.
Sau khi rời giường mặc quần áo chỉnh tề, Khương Lâm dẫn Tiểu Bảo đi ra ngoài sân thu dọn đồ đạc, Diêm Nhuận Chi dẫn Đại Bảo đi làm bữa sáng.
Khương Lâm quan sát sân nhỏ, ba gian nhà chính một gian nhà phía nam, tuy không lớn bằng nhà lúc trước, nhưng dù sao cũng là nhà của mình.
Lúc trước đại viện Trình gia bị trưng dụng làm trụ sở chính của đại đội, đội sản xuất, viện nhỏ hơn bị cán bộ chiếm dụng làm nhà ở, sau đó bốn cán bộ thanh tra cấp cơ sở dời ra ngoài, sau lại phá nhà ngói đi sửa lại nhà mình ở. Cuối cùng hiện tại để lại cho bọn họ lại một căn nhà nhỏ được xây bằng gạch ngói thế này.
Khương Lâm thấy chuồng heo có thể sử dụng được, nghĩ nhà mình có thể bắt một con heo về nuôi, vừa có thể kiếm điểm công việc, còn có thể tích cóp phân chuồng.
Thời đại có nhảy vọt lớn này có thói quen là nuôi heo tập thể trong đại đội, nhưng mang tới hiệu quả không tốt. Xét cho cùng, nuôi heo cũng không phải là công việc dễ dàng gì, một ngày phải cho ăn ba lần, dù là mùa hè cũng không thể chỉ cho ăn cỏ dại, nếu không heo sẽ không béo lên được. Ngoài cho ăn ra, còn phải quét dọn chuồng heo dọn dẹp phân heo, đệm đất mới, như vậy mới tích cóp được phân chuồng.
Một đại đội cũng phải nuôi ít nhất mấy chục đầu heo, năm ba người phụ nữ không phục vụ được, với lại trong thôn cũng không có chuồng heo lớn đến mức để nuôi heo tập thể. Vì vậy, các đại đội đều bỏ qua chính sách của cấp trên, khích lệ các xã viên tự nuôi tại nhà. Nhà nào nuôi heo sẽ nhận được trợ cấp ngũ cốc để nuôi heo, tích cóp phân chuồng cũng nhận được điểm công việc. Chỉ cần heo không chết, mọi người đều có lợi, một con heo cũng coi như góp sức lao động kiếm điểm công việc, vì vậy các nhà trong thôn đều tranh cướp nhau nuôi. Tất nhiên, bản thân xã viên không thể tự quyết định chuyện thịt heo, bởi vì ngay từ khi làm heo con nó đã có nhiệm vụ.
Gia đình các xã viên chia nhau ra nuôi nhóm nhỏ, chuồng heo có sẵn, ngay cả khi trong thôn không có người nuôi, một đại đội cũng phải có ít nhất xấp xỉ hai trăm con heo.
Sau khi đánh răng xong, Khương Lâm vừa lau mặt vừa đi quan sát xung quanh, lúc trở lại cửa gian nhà chính: “Cô vợ nhỏ" Diêm Nhuận Chi đã lại đi lên xin phép: "Mẹ Bảo nhi, sáng nay chúng ta ăn gì đây?"
"Mẹ chồng" Khương ngây người trong chốc lát, suy nghĩ rồi nói: “Gà có đẻ trứng không?" Tối hôm qua bọn họ mang theo ba con gà tới đây, giờ đang nuôi ở góc tường phía tây, không biết có đẻ trứng không.
Cô vừa dứt lời: “Cục ta cục tác… Cục ta cục tác" Một con gà mái hoa gáy xong rồi bay ra ngoài, báo tin vui vang đầy sân.
"Mẹ chồng" Khương :... Y như nai ngốc vậy!
"Hay là chúng ta làm mì trứng gà đi."
Diêm Nhuận Chi: "Được."
Trình Tiểu Bảo chạy như bay tới nhặt trứng gà: “Ăn mì trứng gà nha~~ "
Khương Lâm cảm thấy khác thường mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ lại hốt hoảng của Trình Tiểu Bảo, như thể vừa làm chuyện gì đó sai lầm lại không biết phải làm sao.
"Mẹ tỉnh rồi ạ?" Trình Tiểu Bảo cúi xuống hôn chụt lên chỗ vừa bị nước miếng rơi trúng, tránh để mẹ phát hiện ra mình nhỏ nước miếng lên mặt mẹ, làm mẹ tức giận.
Khương Lâm ngây người, kinh ngạc sờ vào gò má ướt nhẹp của mình, sau đó bật cười, ngày còn nhỏ cô cũng từng chơi đùa như vậy với cha mẹ.
Tính trẻ con của cô được khơi dậy, cô ôm lấy Trình Tiểu Bảo, thuận thế ngồi dậy bắt đầu lắc lắc người bé.
Trình Tiểu Bảo thấy cô cười, bé cười càng tươi hơn, hi hi ha ha không ngừng, trực tiếp đánh thức Diêm Nhuận Chi và Trình Đại Bảo.
Trình Đại Bảo vừa bò dậy đã nhìn thấy Khương Lâm đang chơi đùa với Tiểu Bảo, cô còn vừa cười vừa nói: “Du a du, lấy một quả bóng lớn, ăn một củ khoai tây, trở thành con sông lớn..."
Bé thấy vậy cũng cười theo.
Diêm Nhuận Chi ngồi dậy đẩy đẩy Trình Đại Bảo, ý bảo bé cũng đi qua chơi đi.
Trình Đại Bảo lập tức nghiêm mặt nhỏ lại: “Cháu phải nấu cơm."
Bé là đàn ông trong nhà này, là đương gia! Mẹ nói đàn ông đương gia là phải làm việc!
Khương Lâm buông Trình Tiểu Bảo đang chơi vui đến quên trời đất xuống, cười nói: "Rời giường, nấu cơm! Hai đứa con đi học đi."
Trẻ con trong thôn từ ba bốn tuổi đến sáu bảy tuổi, những đứa trẻ không thể làm việc đều đến trường học, nhờ giáo viên trông coi giúp, trẻ con bảy tám tuổi mới chính thức đi học.
Hai bé còn nhỏ, chưa đến tuổi đi học lớp một, nên vẫn luôn chơi ở nhà.
Trình Tiểu Bảo dùng cánh tay non mịn của mình ôm lấy cổ của Khương Lâm, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con muốn ở bên mẹ, không muốn đi học."
Khương Lâm cười nói: “Chúng ta đi nấu cơm trước đã, sau đó sẽ bàn bạc tiếp."
Không ai hiểu hơn cô chuyện không thích đi học, vào thời kỳ phản nghịch, cô suốt ngày chỉ muốn trốn học, nhìn thấy trường học là phiền, nghe thấy toán học tiếng Anh là nhức đầu.
Sau khi rời giường mặc quần áo chỉnh tề, Khương Lâm dẫn Tiểu Bảo đi ra ngoài sân thu dọn đồ đạc, Diêm Nhuận Chi dẫn Đại Bảo đi làm bữa sáng.
Khương Lâm quan sát sân nhỏ, ba gian nhà chính một gian nhà phía nam, tuy không lớn bằng nhà lúc trước, nhưng dù sao cũng là nhà của mình.
Lúc trước đại viện Trình gia bị trưng dụng làm trụ sở chính của đại đội, đội sản xuất, viện nhỏ hơn bị cán bộ chiếm dụng làm nhà ở, sau đó bốn cán bộ thanh tra cấp cơ sở dời ra ngoài, sau lại phá nhà ngói đi sửa lại nhà mình ở. Cuối cùng hiện tại để lại cho bọn họ lại một căn nhà nhỏ được xây bằng gạch ngói thế này.
Khương Lâm thấy chuồng heo có thể sử dụng được, nghĩ nhà mình có thể bắt một con heo về nuôi, vừa có thể kiếm điểm công việc, còn có thể tích cóp phân chuồng.
Thời đại có nhảy vọt lớn này có thói quen là nuôi heo tập thể trong đại đội, nhưng mang tới hiệu quả không tốt. Xét cho cùng, nuôi heo cũng không phải là công việc dễ dàng gì, một ngày phải cho ăn ba lần, dù là mùa hè cũng không thể chỉ cho ăn cỏ dại, nếu không heo sẽ không béo lên được. Ngoài cho ăn ra, còn phải quét dọn chuồng heo dọn dẹp phân heo, đệm đất mới, như vậy mới tích cóp được phân chuồng.
Một đại đội cũng phải nuôi ít nhất mấy chục đầu heo, năm ba người phụ nữ không phục vụ được, với lại trong thôn cũng không có chuồng heo lớn đến mức để nuôi heo tập thể. Vì vậy, các đại đội đều bỏ qua chính sách của cấp trên, khích lệ các xã viên tự nuôi tại nhà. Nhà nào nuôi heo sẽ nhận được trợ cấp ngũ cốc để nuôi heo, tích cóp phân chuồng cũng nhận được điểm công việc. Chỉ cần heo không chết, mọi người đều có lợi, một con heo cũng coi như góp sức lao động kiếm điểm công việc, vì vậy các nhà trong thôn đều tranh cướp nhau nuôi. Tất nhiên, bản thân xã viên không thể tự quyết định chuyện thịt heo, bởi vì ngay từ khi làm heo con nó đã có nhiệm vụ.
Gia đình các xã viên chia nhau ra nuôi nhóm nhỏ, chuồng heo có sẵn, ngay cả khi trong thôn không có người nuôi, một đại đội cũng phải có ít nhất xấp xỉ hai trăm con heo.
Sau khi đánh răng xong, Khương Lâm vừa lau mặt vừa đi quan sát xung quanh, lúc trở lại cửa gian nhà chính: “Cô vợ nhỏ" Diêm Nhuận Chi đã lại đi lên xin phép: "Mẹ Bảo nhi, sáng nay chúng ta ăn gì đây?"
"Mẹ chồng" Khương ngây người trong chốc lát, suy nghĩ rồi nói: “Gà có đẻ trứng không?" Tối hôm qua bọn họ mang theo ba con gà tới đây, giờ đang nuôi ở góc tường phía tây, không biết có đẻ trứng không.
Cô vừa dứt lời: “Cục ta cục tác… Cục ta cục tác" Một con gà mái hoa gáy xong rồi bay ra ngoài, báo tin vui vang đầy sân.
"Mẹ chồng" Khương :... Y như nai ngốc vậy!
"Hay là chúng ta làm mì trứng gà đi."
Diêm Nhuận Chi: "Được."
Trình Tiểu Bảo chạy như bay tới nhặt trứng gà: “Ăn mì trứng gà nha~~ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.