[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 33: Tôi từ chối (2)
Đào Hoa Lộ
19/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ trước đến giờ đều nói lễ nghi hiếu dễ, xấu tốt nhìn phẩm chất, nhưng bây giờ người xấu người tốt đều nhìn thành phần, có người sinh ra đã có tội rồi.
Có tội gì cơ chứ? Chẳng lẽ gia sản có văn hóa đều xấu? Chẳng lẽ đều là địa chủ xấu không phân biệt phải trái?
Đội trưởng Sầm đưa mắt nhìn anh ta trong chốc lát, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc trang trọng, khẽ vuốt cằm: “Tôi hiểu. Chúc mừng anh, từ nay về sau nhà anh chính là chiến sĩ yêu nước có triển vọng, không còn là phần tử địa chủ xấu xa, sẽ không còn ai phân biệt đối với các anh nữa.”
Trong xã hội này không ít thành phần ngoài chiến sĩ yêu nước, cho dù bọn họ là chủ hay là nhà tư bản, vẫn là đối tượng đoàn kết. Không ít người ban đầu bị đánh ngã, sau đó bị san bằng.
Trình Như Sơn cười một tiếng, không có chút vui vẻ gì.
Anh dùng mười hai năm vào sinh ra tử, đổi lấy những lời này.
Ban đầu anh vô cùng mong đợi ngày này, nhưng khi ngày đó thật sự đến lại không có cảm giác gì.
Dù sao ông nội chết, ông ngoại chết, bác cả chết, trong lòng người còn sống cũng như ghim đâm thôi.
“Cảm ơn.” Anh nói tiếp: “Nhưng mà tôi vẫn muốn từ chối.”
“Trong lòng anh oán hận.” Đội trưởng Sầm nhìn anh, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc.
Trình Như Sơn lắc đầu: “Hận? Hận ai? Cũng không phải nhắm vào người nhà của tôi. Mặc dù thời điểm Trình Phúc Quý vận động nhân cơ hội trả thù, nhưng kể cả không có anh ta, nhà chúng tôi cũng sẽ bị như thế thôi.”
Khi còn bé không hiểu, sau này lớn lên kiến thức sâu rộng, anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cùng nghĩ ra: Nhà bọn họ không phải là do ai làm hại, mà là do thói đời bạc bẽo.
Nếu như không có chính sách chỗ dựa, Trình Phúc Quý căn bản không thể lay động được nhà anh ta, những người cách mạng từng được bọn họ giúp đỡ cũng sẽ cho bọn họ chỗ dựa. Nhưng sau đó bọn họ chỉ có thể cố gắng cứu được cha với bác cả không chết, lại không đổi được tự do của bọn họ.
Những người không có thù địch cũng bị đánh, sau đó mới đả kích bên trái phải, những người đó vốn dĩ là những thành phần đức cao vọng trọng, cuối cùng cũng bị hạ gục, rồi đến văn G, lòng người hoảng loạn.
Toàn bộ xã hội như vậy, không phải một cá nhân có thể thay đổi được chiều hướng phát triển.
Mới hai mươi sáu tuổi, anh đã trải qua những thăng trầm sinh ly tử biệt của đời người. Cái gì gọi là tài sản, vinh dự, thành công, rạng rỡ tổ tông, những thứ này đều là giả cả. Bởi vì đối với nhà bọn họ mà nói, có thể sinh sống như một người bình thường, đi trên đường không phải nhận những ánh mắt dè bỉu phân biệt của mọi người, không bị chỉ trỏ: “Nhìn anh ta xem, thanh niên cao tráng như vậy lại là thành phần địa chủ.” Có thể sống trong sạch tự do ra vào, không thinh thoảng lại bị dân binh bắt đi, bị ép quỳ, bị ném thức ăn lên người, đây mới là điều mà bọn họ khát vọng nhất.
Xuất thân của anh như vậy, nếu như vào quân đội, ngộ nhỡ có cán bộ đến úp cho anh cái danh phần tử phản cách mạng, lúc đó không những bản thân xui xẻo mà còn liên lụy đến người nhà.
Cho nên, anh sẽ không gia nhập quân đội.
“Haha, anh nhóc, có ý chí lắm. Mười bốn tuổi gia nhập đội cảm tử, kiêu dũng thiện chiến.” Đội trưởng Sầm lật hồ sơ: “Anh lái xe đi qua địa bàn sơn đạo, xuyên qua bắc đại hoan dã, từng giết thổ phỉ, nằm vùng ở mấy ngục quan, mấy ngục giam Song Lĩnh còn sót lại cũng là do anh tình báo…”
Ngục giam Song Lĩnh ban đầu bị bắt được mấy đặc vụ, bọn họ ẩn núp trong ngục, bắt đầu từ xa phá hoại công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội, đã từng tạo ảnh hưởng rất xấu.
Bất kể ông ta đánh giá như thế nào, Trình Như Sơn cũng đứng im bất động, giống như không phải nói mình vậy.
Đội trưởng Sầm gật đầu một cái, mười bốn tuổi đã lăn lộn ở bên ngoài, trừ phi không phải bất đắc dĩ, năm nay anh hai mươi sáu tuổi, ước chừng mười mấy năm chịu khổ không phải là thứ người ngoài có thể tưởng tượng được.
Ông ta tiếp tục nhìn hồ sơ, bỗng trố mắt, cười nói: “Chẳng lẽ muốn về nhà chăm nom vợ con à. Yêu, kết hôn mấy năm rồi? Năm 70, con chắc cũng phải năm sau tuổi rồi nhỉ.”
Nói đến chỗ này, Trình Như Sơn vẫn không để lộ cảm xúc gì: “Vừa kết hôn xong đã bị các người bắt đi, không biết được là vợ có còn ở đó hay không.”
Ngay cả vợ có còn ở nhà không cũng không xác định được, đương nhiên anh không thể nào có con được.
Xuất thân của anh không tốt, cùng những người lính khác không giống nhau. Mỗi lần chiêu mộ không khác gì gọi phạm nhân, càng không thể tự do liên lạc với người nhà. Lúc trước còn nói là vào làm vận chuyển, không biết bây giờ bị nói thành cái gì rồi.
Đội trưởng Sầm kẽ mỉm cười: “Không cần lo, mặc dù quân đội chúng tôi giữ bí mật, nhưng có thể cho anh dẫn theo người, ở lại quân khu cũng không vấn đề.”
Từ trước đến giờ đều nói lễ nghi hiếu dễ, xấu tốt nhìn phẩm chất, nhưng bây giờ người xấu người tốt đều nhìn thành phần, có người sinh ra đã có tội rồi.
Có tội gì cơ chứ? Chẳng lẽ gia sản có văn hóa đều xấu? Chẳng lẽ đều là địa chủ xấu không phân biệt phải trái?
Đội trưởng Sầm đưa mắt nhìn anh ta trong chốc lát, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc trang trọng, khẽ vuốt cằm: “Tôi hiểu. Chúc mừng anh, từ nay về sau nhà anh chính là chiến sĩ yêu nước có triển vọng, không còn là phần tử địa chủ xấu xa, sẽ không còn ai phân biệt đối với các anh nữa.”
Trong xã hội này không ít thành phần ngoài chiến sĩ yêu nước, cho dù bọn họ là chủ hay là nhà tư bản, vẫn là đối tượng đoàn kết. Không ít người ban đầu bị đánh ngã, sau đó bị san bằng.
Trình Như Sơn cười một tiếng, không có chút vui vẻ gì.
Anh dùng mười hai năm vào sinh ra tử, đổi lấy những lời này.
Ban đầu anh vô cùng mong đợi ngày này, nhưng khi ngày đó thật sự đến lại không có cảm giác gì.
Dù sao ông nội chết, ông ngoại chết, bác cả chết, trong lòng người còn sống cũng như ghim đâm thôi.
“Cảm ơn.” Anh nói tiếp: “Nhưng mà tôi vẫn muốn từ chối.”
“Trong lòng anh oán hận.” Đội trưởng Sầm nhìn anh, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc.
Trình Như Sơn lắc đầu: “Hận? Hận ai? Cũng không phải nhắm vào người nhà của tôi. Mặc dù thời điểm Trình Phúc Quý vận động nhân cơ hội trả thù, nhưng kể cả không có anh ta, nhà chúng tôi cũng sẽ bị như thế thôi.”
Khi còn bé không hiểu, sau này lớn lên kiến thức sâu rộng, anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cùng nghĩ ra: Nhà bọn họ không phải là do ai làm hại, mà là do thói đời bạc bẽo.
Nếu như không có chính sách chỗ dựa, Trình Phúc Quý căn bản không thể lay động được nhà anh ta, những người cách mạng từng được bọn họ giúp đỡ cũng sẽ cho bọn họ chỗ dựa. Nhưng sau đó bọn họ chỉ có thể cố gắng cứu được cha với bác cả không chết, lại không đổi được tự do của bọn họ.
Những người không có thù địch cũng bị đánh, sau đó mới đả kích bên trái phải, những người đó vốn dĩ là những thành phần đức cao vọng trọng, cuối cùng cũng bị hạ gục, rồi đến văn G, lòng người hoảng loạn.
Toàn bộ xã hội như vậy, không phải một cá nhân có thể thay đổi được chiều hướng phát triển.
Mới hai mươi sáu tuổi, anh đã trải qua những thăng trầm sinh ly tử biệt của đời người. Cái gì gọi là tài sản, vinh dự, thành công, rạng rỡ tổ tông, những thứ này đều là giả cả. Bởi vì đối với nhà bọn họ mà nói, có thể sinh sống như một người bình thường, đi trên đường không phải nhận những ánh mắt dè bỉu phân biệt của mọi người, không bị chỉ trỏ: “Nhìn anh ta xem, thanh niên cao tráng như vậy lại là thành phần địa chủ.” Có thể sống trong sạch tự do ra vào, không thinh thoảng lại bị dân binh bắt đi, bị ép quỳ, bị ném thức ăn lên người, đây mới là điều mà bọn họ khát vọng nhất.
Xuất thân của anh như vậy, nếu như vào quân đội, ngộ nhỡ có cán bộ đến úp cho anh cái danh phần tử phản cách mạng, lúc đó không những bản thân xui xẻo mà còn liên lụy đến người nhà.
Cho nên, anh sẽ không gia nhập quân đội.
“Haha, anh nhóc, có ý chí lắm. Mười bốn tuổi gia nhập đội cảm tử, kiêu dũng thiện chiến.” Đội trưởng Sầm lật hồ sơ: “Anh lái xe đi qua địa bàn sơn đạo, xuyên qua bắc đại hoan dã, từng giết thổ phỉ, nằm vùng ở mấy ngục quan, mấy ngục giam Song Lĩnh còn sót lại cũng là do anh tình báo…”
Ngục giam Song Lĩnh ban đầu bị bắt được mấy đặc vụ, bọn họ ẩn núp trong ngục, bắt đầu từ xa phá hoại công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội, đã từng tạo ảnh hưởng rất xấu.
Bất kể ông ta đánh giá như thế nào, Trình Như Sơn cũng đứng im bất động, giống như không phải nói mình vậy.
Đội trưởng Sầm gật đầu một cái, mười bốn tuổi đã lăn lộn ở bên ngoài, trừ phi không phải bất đắc dĩ, năm nay anh hai mươi sáu tuổi, ước chừng mười mấy năm chịu khổ không phải là thứ người ngoài có thể tưởng tượng được.
Ông ta tiếp tục nhìn hồ sơ, bỗng trố mắt, cười nói: “Chẳng lẽ muốn về nhà chăm nom vợ con à. Yêu, kết hôn mấy năm rồi? Năm 70, con chắc cũng phải năm sau tuổi rồi nhỉ.”
Nói đến chỗ này, Trình Như Sơn vẫn không để lộ cảm xúc gì: “Vừa kết hôn xong đã bị các người bắt đi, không biết được là vợ có còn ở đó hay không.”
Ngay cả vợ có còn ở nhà không cũng không xác định được, đương nhiên anh không thể nào có con được.
Xuất thân của anh không tốt, cùng những người lính khác không giống nhau. Mỗi lần chiêu mộ không khác gì gọi phạm nhân, càng không thể tự do liên lạc với người nhà. Lúc trước còn nói là vào làm vận chuyển, không biết bây giờ bị nói thành cái gì rồi.
Đội trưởng Sầm kẽ mỉm cười: “Không cần lo, mặc dù quân đội chúng tôi giữ bí mật, nhưng có thể cho anh dẫn theo người, ở lại quân khu cũng không vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.