[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 30: Trình Như Sơn (2)
Đào Hoa Lộ
18/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Phúc Quân thấy bọn họ đều tự nguyện đổi nên nói: “Tìm vài người giúp đỡ thu dọn đồ đạc rồi chuyển qua đi, để buổi tối ngủ cho ngon giấc.”
Sau này, căn nhà này sẽ trở thành nhà khách mới của Đại đội.
Lưu Hồng Hoa nhịn không được khóc lên: “Cái sân này thuộc nhà tôi mà, bất cứ ai cũng không thể chiếm được.” Cô ta hận Khương Lâm chết mất, đây là mất cả chì lẫn chài sao, một căn nhà tốt như vậy lại phải tự tay nhường cho người khác sao.
Khương Lâm cũng không có cảm tình gì với căn nhà này nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sống thoải mái.
Ngoại trừ phòng ốc, những thứ còn lại kế toán của Đại đội sẽ cho đi, Trình Như Hải còn phải lấy ra ngoài một cái tủ quần áo, một cái rương quần áo lớn, một cái bàn và một vài chiếc ghế đi ra, mặt khác anh ta còn phải đưa các loại chậu sành và một số dụng cụ nông nghiệp cần phải sử dụng thường xuyên.
Những thứ này cũng không quá nhiều nên được chia làm hai phần để đưa đi. Anh ta nhanh chóng viết tất cả thành một danh sách bằng chữ và đọc đi đọc lại một lần nữa: “Nếu mọi người không có bất ký ý kiến gì nữa thì ấn dấu tay của mình vào đây đi.”
Trước kia lúc anh em tách ra ở riêng, cơ bản sẽ có một người phụ trách phân chia và một người được ưu tiên chọn, lúc này lại do Đại đội phân chia nên việc chăm sóc con cái và người già được sắp xếp rất thỏa đáng.
Lưu Hồng Hoa lại không vui: “Người già còn có thể làm việc ở đâu được, cũng đi theo bọn họ kiếm điểm công sao?”
Lúc này cô ta mới nhớ tới Diêm Nhuận Chi thêu hoa một ngày được mười điểm công còn nhiều hơn cô kiếm được, còn được nhận tiền từ Đại đội.
Đám thanh niên tri thức bắt đầu la làng với cô ta: “Cô định làm mẹ chồng để người già nuôi dưỡng hay sao vậy? Còn muốn lo lắng đến điểm công của người ta, mặt mũi cũng ghê gớm thật!”
“Đúng vậy, con cái nhà cô được người ta quan tâm giúp đỡ, cô biết ơn sao?”
Lưu Hồng Hoa không thấy xấu hổ mà ngược lại còn biện minh: “Con của chúng tôi không phải cũng gọi bà ấy là bà nội sao?Bà ấy còn muốn chiếm vị trí đó để làm gì chứ?”
Nhưng chuyện này càng không có ai để ý tới cô ta, dù sao Diêm Nhuận Chi cũng là mẹ kế, người ta đương nhiên muốn ở bên cạnh con trai của mình.
Trình Đại Bảo cũng buồn ngủ quá rồi, mí mắt cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi, mới giật mình phát hiện bọn họ đã chia xong, gấp đến độ hô lên: “Còn có gà mái và heo nữa, mẹ cháu có nuôi năm con gà và một con heo.”
Trình Kim Cương: “Heo là của nhà tôi, gà cũng là của nhà tôi, nhà các người chó má gì cũng không có.”
Trình Đại Bảo: “Anh mới là chó má đó!”
“X mẹ mày!” Trình Kim Cương mới tám tuổi nhưng miệng lưỡi lại vô cùng độc địa, còn dám mắng chửi người khác là X mẹ mày các thứ.
Trình Ngọc Liên vỗ mạng cái bốp vào sau gáy của cô bé: “Đầu heo, óc heo, cút sang một bên đi!”
Lưu Hồng Hoa không đi: “Trình Ngọc Liên cô có ý gì, cô...”
“Câm miệng lại!” Trình Phúc Quân mắng: “Heo là của nhà nước, lúc trước nuôi heo để lấy nửa điểm công, gà cũng được phân ba con.”
Mọi người nói cũng có lý, loại vật nhỏ này nhiều hay ít thì cũng vậy
Khương Lâm lập tức nói cảm ơn các cán bộ và thanh niên tri thức: “Mọi người vất vả rồi, hiện tại không còn cái gì tốt để tiếp đãi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ biếu quà đến mọi người.”
“Không cần đâu không cần đâu, trong thôn chỉ có chút chuyện nhỏ này phải làm mà.” Mấy người nói xong thì ra về.
Kế toán của Đại đội kêu vài người đến giúp đỡ mang đồ đạc đến chỗ ở mới.
Trình Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng Khương Lâm, thật ra Trình Đại Bảo cũng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn phải cố gắng chống đỡ đi theo Diêm Nhuận Chi.
Tôn Thanh Huy và một số thanh niên tri thức giúp họ chuyển đồ: “Khương Lâm, chúc mừng cô nha.”
Khương Lâm cũng cảm ơn bọn họ: “Đều là các bạn học giúp đỡ nhau thôi mà, vất vả cho mọi người rồi.”
“Đều là thanh niên tri thức cần gì nói lời khách sáo chứ.”
Bọn họ đều nhanh chóng giúp thu dọn đồ đạc để chuyển đi, cùng với những đồ đạc đã thu dọn đến phòng Đại đội trước đó, sau đó mới thu dọn đồ đạc trong căn nhà nhỏ rồi chuyển đến nhà khách mới.
Lưu Hồng Hoa vẫn ngồi đó khóc lóc: “Bọn họ được sống trong nhà gạch ngói để chúng tôi ở nhà đất. Căn nhà kia căn bản không thể ở được, trước đó nóc nhà đã bị thủng, trời mưa sẽ bị dột, bắt nạt người quá...”
Mạnh Y Y đi bên cạnh Khương Lâm, nhỏ giọng nói. “Lâm Lâm, cô... Từ bỏ việc trở về thành phố rồi sao?”
Khương Lâm” “Không có.”
“Vậy cô...” Mạnh Y Y tức giận, cô muốn về thành phố mà còn làm vậy? Tôi thật vật vả mới giành dụm được ít tiền cho cô, cô lại tự tay nhường cho người khác sao?
Trình Phúc Quân thấy bọn họ đều tự nguyện đổi nên nói: “Tìm vài người giúp đỡ thu dọn đồ đạc rồi chuyển qua đi, để buổi tối ngủ cho ngon giấc.”
Sau này, căn nhà này sẽ trở thành nhà khách mới của Đại đội.
Lưu Hồng Hoa nhịn không được khóc lên: “Cái sân này thuộc nhà tôi mà, bất cứ ai cũng không thể chiếm được.” Cô ta hận Khương Lâm chết mất, đây là mất cả chì lẫn chài sao, một căn nhà tốt như vậy lại phải tự tay nhường cho người khác sao.
Khương Lâm cũng không có cảm tình gì với căn nhà này nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sống thoải mái.
Ngoại trừ phòng ốc, những thứ còn lại kế toán của Đại đội sẽ cho đi, Trình Như Hải còn phải lấy ra ngoài một cái tủ quần áo, một cái rương quần áo lớn, một cái bàn và một vài chiếc ghế đi ra, mặt khác anh ta còn phải đưa các loại chậu sành và một số dụng cụ nông nghiệp cần phải sử dụng thường xuyên.
Những thứ này cũng không quá nhiều nên được chia làm hai phần để đưa đi. Anh ta nhanh chóng viết tất cả thành một danh sách bằng chữ và đọc đi đọc lại một lần nữa: “Nếu mọi người không có bất ký ý kiến gì nữa thì ấn dấu tay của mình vào đây đi.”
Trước kia lúc anh em tách ra ở riêng, cơ bản sẽ có một người phụ trách phân chia và một người được ưu tiên chọn, lúc này lại do Đại đội phân chia nên việc chăm sóc con cái và người già được sắp xếp rất thỏa đáng.
Lưu Hồng Hoa lại không vui: “Người già còn có thể làm việc ở đâu được, cũng đi theo bọn họ kiếm điểm công sao?”
Lúc này cô ta mới nhớ tới Diêm Nhuận Chi thêu hoa một ngày được mười điểm công còn nhiều hơn cô kiếm được, còn được nhận tiền từ Đại đội.
Đám thanh niên tri thức bắt đầu la làng với cô ta: “Cô định làm mẹ chồng để người già nuôi dưỡng hay sao vậy? Còn muốn lo lắng đến điểm công của người ta, mặt mũi cũng ghê gớm thật!”
“Đúng vậy, con cái nhà cô được người ta quan tâm giúp đỡ, cô biết ơn sao?”
Lưu Hồng Hoa không thấy xấu hổ mà ngược lại còn biện minh: “Con của chúng tôi không phải cũng gọi bà ấy là bà nội sao?Bà ấy còn muốn chiếm vị trí đó để làm gì chứ?”
Nhưng chuyện này càng không có ai để ý tới cô ta, dù sao Diêm Nhuận Chi cũng là mẹ kế, người ta đương nhiên muốn ở bên cạnh con trai của mình.
Trình Đại Bảo cũng buồn ngủ quá rồi, mí mắt cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi, mới giật mình phát hiện bọn họ đã chia xong, gấp đến độ hô lên: “Còn có gà mái và heo nữa, mẹ cháu có nuôi năm con gà và một con heo.”
Trình Kim Cương: “Heo là của nhà tôi, gà cũng là của nhà tôi, nhà các người chó má gì cũng không có.”
Trình Đại Bảo: “Anh mới là chó má đó!”
“X mẹ mày!” Trình Kim Cương mới tám tuổi nhưng miệng lưỡi lại vô cùng độc địa, còn dám mắng chửi người khác là X mẹ mày các thứ.
Trình Ngọc Liên vỗ mạng cái bốp vào sau gáy của cô bé: “Đầu heo, óc heo, cút sang một bên đi!”
Lưu Hồng Hoa không đi: “Trình Ngọc Liên cô có ý gì, cô...”
“Câm miệng lại!” Trình Phúc Quân mắng: “Heo là của nhà nước, lúc trước nuôi heo để lấy nửa điểm công, gà cũng được phân ba con.”
Mọi người nói cũng có lý, loại vật nhỏ này nhiều hay ít thì cũng vậy
Khương Lâm lập tức nói cảm ơn các cán bộ và thanh niên tri thức: “Mọi người vất vả rồi, hiện tại không còn cái gì tốt để tiếp đãi, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ biếu quà đến mọi người.”
“Không cần đâu không cần đâu, trong thôn chỉ có chút chuyện nhỏ này phải làm mà.” Mấy người nói xong thì ra về.
Kế toán của Đại đội kêu vài người đến giúp đỡ mang đồ đạc đến chỗ ở mới.
Trình Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng Khương Lâm, thật ra Trình Đại Bảo cũng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn phải cố gắng chống đỡ đi theo Diêm Nhuận Chi.
Tôn Thanh Huy và một số thanh niên tri thức giúp họ chuyển đồ: “Khương Lâm, chúc mừng cô nha.”
Khương Lâm cũng cảm ơn bọn họ: “Đều là các bạn học giúp đỡ nhau thôi mà, vất vả cho mọi người rồi.”
“Đều là thanh niên tri thức cần gì nói lời khách sáo chứ.”
Bọn họ đều nhanh chóng giúp thu dọn đồ đạc để chuyển đi, cùng với những đồ đạc đã thu dọn đến phòng Đại đội trước đó, sau đó mới thu dọn đồ đạc trong căn nhà nhỏ rồi chuyển đến nhà khách mới.
Lưu Hồng Hoa vẫn ngồi đó khóc lóc: “Bọn họ được sống trong nhà gạch ngói để chúng tôi ở nhà đất. Căn nhà kia căn bản không thể ở được, trước đó nóc nhà đã bị thủng, trời mưa sẽ bị dột, bắt nạt người quá...”
Mạnh Y Y đi bên cạnh Khương Lâm, nhỏ giọng nói. “Lâm Lâm, cô... Từ bỏ việc trở về thành phố rồi sao?”
Khương Lâm” “Không có.”
“Vậy cô...” Mạnh Y Y tức giận, cô muốn về thành phố mà còn làm vậy? Tôi thật vật vả mới giành dụm được ít tiền cho cô, cô lại tự tay nhường cho người khác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.