Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 8:
Cổ Tình
13/06/2024
Nhưng con gái sợ anh ấy, vừa trông thấy anh ấy đã òa khóc, không thân thiết bao nhiêu.
Làm gì có chuyện thân thiết hay là không, chẳng qua trong mắt đứa trẻ, anh ấy chẳng khác nào hung thần ác sát, gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm nên cô bé mới sợ mà thôi.
Tần Hoài Sơn nhìn cô bé lặng lẽ mở cửa bước vào mà như gặp kẻ địch, thậm chí còn căng thẳng tới mức quên cả thở, chỉ lo mình khiến con gái nhỏ bé bỏng sợ hãi.
“Cha?”
Tần Khanh nghiêng đầu, không hiểu tại sao cha lại nhìn mình như thế.
Một tiếng “cha” của cô bé khiến Tần Hoài Sơn ngẩn cả người, bao nhiêu chua xót trong lòng như trào ra, anh ấy nghẹn ngào không nói thành câu, chỉ “ừ” một tiếng.
Hai cẳng chân ngắn cũn cỡn chập chững chạy về phía này, cô bé còn chẳng đủ cao để trèo lên phản gỗ, chỉ đành nhón chân lên, chìa tay về phía Tần Hoài Sơn: “Cha, bế con đi ạ!”
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chìa ra trước mặt Tần Hoài Sơn, cô bé nhỏ con như thế này, không trèo được lên phản gỗ, mỗi lần trèo lên trèo xuống đều phải nhờ người lớn giúp.
Tần Hoài Sơn thẫn thờ, anh ấy mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu không nói gì.
Anh ấy luồn hai tay qua nách cô bé, sau đó nhấc cô bé lên phản gỗ.
Tần Hoài Sơn chỉ bị liệt nửa người, hai bên đùi không có cảm giác gì mà thôi, nhưng nửa thân trên thì vẫn cử động được. Ấy thế nhưng, hôn mê hơn nửa năm trời, cơ bắp đã yếu đi nhiều, ngay cả cơ bụng tám múi rắn chắc ngày xưa cũng chẳng còn.
Tần Khanh nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng sữa còn chưa mọc hết của mình.
Tần Hoài Sơn cũng thử cười với con gái một cái, nhưng đã lâu rồi khuôn mặt này không biểu lộ cảm xúc, đờ đẫn như cái xác không hồn, thà không cười còn dễ nhìn hơn.
Anh ấy chần chừ một lát, sau đó mới giơ tay lên, vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của con gái, động tác vừa cẩn thận, lại vừa để lộ sự vụng về, bỡ ngỡ.
Tần Khanh tiếp tục cười khúc khích, sau đó lại đột ngột nhíu mày.
“Sao vậy?” Tần Hoài Sơn cũng căng thẳng theo.
Tần Khanh che đầu mình lại: “Con bị sưng, đau lắm.”
Tần Hoài Sơn cẩn thận vòng tay ra sau đầu cô bé, quả nhiên sờ thấy một chỗ sưng phồng.
Lần trước nghe nói Hứa Xuân Nhạn đã đá con gái anh một cái, cô bé bị ngã đau đầu. Nghĩ đến đây, thái độ của Tần Hoài Sơn dữ tợn vô cùng, điệu bộ như hung thần ác sát kia càng lúc càng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.
“Cha, xoa cho con đi.”
Tần Khanh quay đầu lại, đưa lưng về phía Tần Hoài Sơn.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi yên, mái tóc ngắn cũn cỡn, chất tóc óng ả mềm mại vô cùng dễ chịu, vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan ngoãn.
Nét mặt Tần Hoài Sơn dịu đi, sự căm phẫn nơi đáy mắt như đã tan chảy hoàn toàn. Bàn tay to đã quen cầm dao cầm súng nay lại dịu dàng và ân cần đến lạ, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương sưng phồng sau ót con gái
Bên ngoài phòng.
Bà cụ Tần và mấy người con dâu trong nhà đang bận rộn nấu cơm, ngơi tay được một lát, bọn họ lại thấy có gì đó không đúng, quay sang hỏi nhau:
“Ở kìa! Bảo Nhi đâu rồi? Bảo Nhi bé bỏng nhà ta đâu rồi?”
Tần Chiếu An và các em đang nhóm lửa giúp người lớn, nghe mọi người hỏi chuyện, cậu bé cũng thấy lo lắng, vội vàng quay đầu lại quan sát.
Mấy đứa trẻ ở bên ngoài chỉ vào căn phòng lớn mà bảo: “Bảo Nhi đang ở trong phòng bác cả đấy ạ.”
Bà cụ Tần sửng sốt, vội vàng lâu hai bàn tay dính nước lên gấu áo của mình, sốt sắng bỏ ra khỏi phòng bếp.
Làm gì có chuyện thân thiết hay là không, chẳng qua trong mắt đứa trẻ, anh ấy chẳng khác nào hung thần ác sát, gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm nên cô bé mới sợ mà thôi.
Tần Hoài Sơn nhìn cô bé lặng lẽ mở cửa bước vào mà như gặp kẻ địch, thậm chí còn căng thẳng tới mức quên cả thở, chỉ lo mình khiến con gái nhỏ bé bỏng sợ hãi.
“Cha?”
Tần Khanh nghiêng đầu, không hiểu tại sao cha lại nhìn mình như thế.
Một tiếng “cha” của cô bé khiến Tần Hoài Sơn ngẩn cả người, bao nhiêu chua xót trong lòng như trào ra, anh ấy nghẹn ngào không nói thành câu, chỉ “ừ” một tiếng.
Hai cẳng chân ngắn cũn cỡn chập chững chạy về phía này, cô bé còn chẳng đủ cao để trèo lên phản gỗ, chỉ đành nhón chân lên, chìa tay về phía Tần Hoài Sơn: “Cha, bế con đi ạ!”
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chìa ra trước mặt Tần Hoài Sơn, cô bé nhỏ con như thế này, không trèo được lên phản gỗ, mỗi lần trèo lên trèo xuống đều phải nhờ người lớn giúp.
Tần Hoài Sơn thẫn thờ, anh ấy mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu không nói gì.
Anh ấy luồn hai tay qua nách cô bé, sau đó nhấc cô bé lên phản gỗ.
Tần Hoài Sơn chỉ bị liệt nửa người, hai bên đùi không có cảm giác gì mà thôi, nhưng nửa thân trên thì vẫn cử động được. Ấy thế nhưng, hôn mê hơn nửa năm trời, cơ bắp đã yếu đi nhiều, ngay cả cơ bụng tám múi rắn chắc ngày xưa cũng chẳng còn.
Tần Khanh nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng sữa còn chưa mọc hết của mình.
Tần Hoài Sơn cũng thử cười với con gái một cái, nhưng đã lâu rồi khuôn mặt này không biểu lộ cảm xúc, đờ đẫn như cái xác không hồn, thà không cười còn dễ nhìn hơn.
Anh ấy chần chừ một lát, sau đó mới giơ tay lên, vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của con gái, động tác vừa cẩn thận, lại vừa để lộ sự vụng về, bỡ ngỡ.
Tần Khanh tiếp tục cười khúc khích, sau đó lại đột ngột nhíu mày.
“Sao vậy?” Tần Hoài Sơn cũng căng thẳng theo.
Tần Khanh che đầu mình lại: “Con bị sưng, đau lắm.”
Tần Hoài Sơn cẩn thận vòng tay ra sau đầu cô bé, quả nhiên sờ thấy một chỗ sưng phồng.
Lần trước nghe nói Hứa Xuân Nhạn đã đá con gái anh một cái, cô bé bị ngã đau đầu. Nghĩ đến đây, thái độ của Tần Hoài Sơn dữ tợn vô cùng, điệu bộ như hung thần ác sát kia càng lúc càng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.
“Cha, xoa cho con đi.”
Tần Khanh quay đầu lại, đưa lưng về phía Tần Hoài Sơn.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi yên, mái tóc ngắn cũn cỡn, chất tóc óng ả mềm mại vô cùng dễ chịu, vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan ngoãn.
Nét mặt Tần Hoài Sơn dịu đi, sự căm phẫn nơi đáy mắt như đã tan chảy hoàn toàn. Bàn tay to đã quen cầm dao cầm súng nay lại dịu dàng và ân cần đến lạ, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương sưng phồng sau ót con gái
Bên ngoài phòng.
Bà cụ Tần và mấy người con dâu trong nhà đang bận rộn nấu cơm, ngơi tay được một lát, bọn họ lại thấy có gì đó không đúng, quay sang hỏi nhau:
“Ở kìa! Bảo Nhi đâu rồi? Bảo Nhi bé bỏng nhà ta đâu rồi?”
Tần Chiếu An và các em đang nhóm lửa giúp người lớn, nghe mọi người hỏi chuyện, cậu bé cũng thấy lo lắng, vội vàng quay đầu lại quan sát.
Mấy đứa trẻ ở bên ngoài chỉ vào căn phòng lớn mà bảo: “Bảo Nhi đang ở trong phòng bác cả đấy ạ.”
Bà cụ Tần sửng sốt, vội vàng lâu hai bàn tay dính nước lên gấu áo của mình, sốt sắng bỏ ra khỏi phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.