Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 150: Chuyện này thành ra thế nào rồi
Quýnh Quýnh Hữu Bì
11/10/2024
Có đề thi thì rất dễ làm, Lâm Ngọc Trúc viết tay thêm hai phần, đưa cho Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn mỗi người một phần.
Ba người bắt đầu nghiên cứu đáp án.
Chủ yếu thi ngữ văn, số học.
Ngữ văn vô cùng có đặc sắc của thời đại.
Mười câu hỏi điền vào chỗ trống thì tám câu là trích lời.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn còn cần lật tìm trích dẫn lời của các vĩ nhân, nhưng bạn học Vương Tiểu Mai há mồm là có thể đọc ra.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn......
Cảm giác ưu việt của nhân sĩ xuyên qua lập tức không còn sót lại chút gì.
Số học cũng chính là toán học, thời này không gọi là toán học, mà gọi là số học.
Cái này cũng rất có ý tứ, đề bài cơ bản đều là làm thế nào để tính ra sản lượng lương thực trong ruộng một cách nhanh nhất...
Ví dụ bài hình, tính ra hình vẽ này có bao nhiêu mẫu đất.
Dù sao chính là rất có đặc sắc thời đại......
Người không thể đánh mà không nắm chắc.
Lâm Ngọc Trúc đã biết đại khái phương hướng đề thi, vẫn nên ôn tập nhiều hơn những kiến thức liên quan.
Ai biết, đến lúc đó đề thi có thể có thay đổi gì hay không.
Đến lúc đó trưởng thôn nói, ta cho ngươi là đề dự đoán, lúc đó nàng tìm ai mà khóc.
Đường đã trải sẵn một nửa, đoạn còn lại nàng phải tự thân vận động.
Một số thôn dân vốn cho rằng chỉ có người trong thôn tranh cử, sau mới biết được, thanh niên trí thức cũng muốn tham gia thi.
À, mấy người ở sân trước, ngoại trừ Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương, còn lại đều tham gia.
Nhà họ Đổng tuy rằng bảo đảm sẽ đưa hai chị em về thành phố, nhưng là hai chị em đối với năng lực của trưởng bối hoài nghi sâu sắc.
Kiếm cái giáo viên an thân, lo trước khỏi họa.
Trở về không được, làm giáo viên so với làm việc nhà nông thì mạnh hơn nhiều.
Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương không quá thích trẻ con, nghĩ đến phải dạy một đám trẻ, vẫn là thôi vậy...
Nhiều thanh niên trí thức tham gia thi như vậy, đối với các thôn dân mà nói, quả thực chính là một cây đại thụ che trời chắn trước cửa nhà.
Như vậy sao có thể nhịn.
Vì thế sôi nổi chạy tới nhà trưởng thôn, nói rõ lí lẽ.
Theo ý tứ các thôn dân, thôn mình xây trường tiểu học, dựa vào cái gì để cho người ngoài làm giáo viên.
Trưởng thôn trực tiếp hỏi, để người trong thôn dạy đám trẻ, các ngươi yên tâm sao?
Dạy cái gì? Dạy bọn nó trồng trọt như thế nào à?
Các thôn dân không lên tiếng.
Vẫn có chút không phục, Lâm trí thức thì thôi, người ta xác thật là có văn hóa, chữ viết bút lông kia thật sự rất đẹp, cái này bọn họ phục.
Nhưng những người khác, làm thế nào để biết bọn họ thật sự có học thức.
Trưởng thôn: Có học thức hay không, sau kỳ thi xem thành tích chẳng phải sẽ biết sao.
Các thôn dân: Như vậy sao được, nếu mấy thanh niên trí thức đó thật sự có học thức, vậy lớp trẻ trong thôn thi không lại bọn họ phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng tiểu học thôn toàn làm lợi cho nhóm thanh niên trí thức.
Nếu thật như vậy, bọn họ tập thể đập phá trường học.
Trưởng thôn......
Một đám điêu dân.
Trưởng thôn nói đến miệng khô lưỡi khô, sau đó gọi hết mấy lãnh đạo thôn tới đây, thương lượng xem nên làm thế nào.
Rốt cuộc bọn họ cũng đề cử không ít người, lễ vật đã thu, không thể để ông một mình gánh trách nhiệm được.
Đại đội trưởng cùng Lý kế toán...
Lớp trẻ trong thôn tốt nghiệp sơ trung chỉ có mấy người như vậy, người tốt nghiệp cao trung là hoàn toàn không có.
Thật sự đi thi cùng với nhóm thanh niên trí thức.
Kết quả có thể nghĩ.
Sau đó, mấy lãnh đạo thôn thương lượng, thanh niên trí thức cùng với nhóm người trẻ tuổi trong thôn tách ra xếp hạng trúng tuyển.
Nhóm thanh niên trí thức chỉ có ba danh ngạch, số còn lại để cho lớp trẻ trong thôn.
Các thôn dân lại cảm thấy ba danh ngạch quá nhiều.
Trưởng thôn lập tức gân cổ lên hô: "Còn muốn cho bọn trẻ học tập tử tế hay không?"
Theo suy nghĩ của trưởng thôn, nhóm thanh niên trí thức kia làm việc nhà nông không được, vậy còn không bằng cẩn thận dạy bọn trẻ đọc sách.
Các thôn dân bĩu môi, đọc sách có cái gì tốt, đến cuối cùng, còn không phải vẫn đi trồng trọt.
Cũng có vài người không muốn con trẻ nhà mình có mắt như mù.
Việc này cuối cùng liền quyết định như vậy.
Trưởng thôn lại tranh thủ đi công xã tìm lãnh đạo phụ trách phản ánh một chút.
Các thôn dân nếu không phối hợp, một ít công việc quả thật rất khó triển khai.
Các đội sản xuất khác xây trường tiểu học cũng là tình huống tương tự thế này.
Mâu thuẫn nhỏ không ngừng.
Bên Công xã cũng đồng ý với đề nghị này.
Vì thế, việc tuyển dụng của trường học được quyết định như vậy.
Nhóm lãnh đạo thôn lại bắt đầu lựa chọn nền đất xây dựng trường học.
Cuối cùng chọn ở chân núi cách nhà chung cho thanh niên trí thức không xa.
Chỉ còn chờ tuyết tan, sang mùa xuân ấm áp, sẽ khởi công.
Mà kỳ thi tuyển lại quyết định tổ chức vào nửa tháng sau.
Đây là vì để cho lớp trẻ trong thôn có thêm chút ít thời gian ôn tập.
Trước kỳ thi, nhóm ba người ở sân sau nhà chung cơ bản đều thành thành thật thật ở trong nhà.
Cửa lớn không ra cửa sau không bước, hết thảy chờ mọi việc trần ai lạc định(*) lại nói.
(*)Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Không phải là bọn họ trở nên thành thật, mà là oán khí của thôn dân đã sắp nuốt chửng bọn họ.
Lâm Ngọc Trúc có chút sợ, nàng sợ đi ra ngoài ăn gạch.
Chờ đến ngày thi, các thí sinh tập trung ở phòng họp lớn của Thôn Uỷ Hội cùng nhau làm bài thi.
Công xã cũng cử hai cán bộ xuống, còn có hiệu trưởng được phân đến trường tiểu học thôn Thiện Thuỷ.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên diện mạo đoan chính, mái tóc điểm bạc, mặt chữ điền, ánh mắt ôn hoà, cho người ta một loại ấn tượng rất là nho nhã.
Chỉ thấy hiệu trưởng với giọng nói vô cùng thân thiện nói với các đồng chí tham gia kỳ thi: "Các đồng chí hãy làm bài thật tốt, lãnh đạo công xã rất coi trọng kỳ thi lần này của chúng ta, ta cùng các cán bộ nhất định sẽ dùng tinh thần trách nhiệm công chính, công bằng trong việc coi thi, chúng ta sẽ làm gương tốt, tuyệt đối sẽ không lén làm những động tác nhỏ gây bất lợi cho quần chúng nhân dân.
Lần này giáo viên được tuyển chỉ nhìn thành tích, không nhìn yếu tố khác, chỉ cần thành tích của các ngươi ưu tú, nhất định sẽ được tuyển."
Những lời này phát biểu xong, các thí sinh sôi nổi vỗ tay.
Lâm Ngọc Trúc vỗ tay vang dội nhất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng đơn thuần cực kỳ giống mọi người.
Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai...
Ngươi không thấy đuối lý sao?
Sau khi bài thi được phát xuống, Lâm Ngọc Trúc đã muốn mời trưởng thôn uống rượu.
Lão đầu trong việc lần này thực sự rất đáng tin.
Nói thẳng ra, thi không được điểm tuyệt đối quả thực là có lỗi với lão đầu đã kiếm bộ đề thi.
Trưởng thôn lấy chính là đề thi.
Kỳ thi này đối với ba người Lâm Ngọc Trúc quả thực chính là mở sách giải đề.
Thanh danh Lâm Ngọc Trúc có văn hoá đã sớm truyền ra, là người đầu tiên nộp bài thi.
Hiệu trưởng cười ha hả nhận bài thi, nhìn nhìn, rất là vừa lòng gật đầu, nhìn Lâm Ngọc Trúc đã đi ra ngoài, nói với cán bộ bên cạnh: "Chữ viết của nữ đồng chí này rất tốt."
Trưởng thôn ở một bên vui tươi hớn hở nói: "Đứa bé này thời điểm ăn Tết còn giúp mọi người trong thôn viết câu đối."
"Ha ha, về sau nếu được tuyển, áp phích chữ lớn có thể giao cho nàng."
(*)Áp phích chữ lớn (大字报) là áp phích viết tay thường được dán trên tường ở những nơi công cộng như trường đại học, nhà máy, cơ quan chính phủ và đôi khi là trực tiếp trên đường phố. Chúng được sử dụng như một phương tiện phản đối, tuyên truyền và truyền thông đại chúng.
"Ha ha, việc này chúng ta không quản được, ngươi là hiệu trưởng, sau khi có điểm thi, tuyển dụng hay không còn phải xem ở ngươi." Trưởng thôn ở bên cạnh pha trò.
"Xem ta cũng vô dụng, lần này thi chúng ta chỉ xem thành tích." Hiệu trưởng cười ha hả nói.
Lời này lập tức khích lệ tinh thần của các đồng chí tham gia thi, ai nấy đều múa bút thành văn.
Chờ tất cả mọi người nộp bài thi, hiệu trưởng thế nhưng trực tiếp chấm bài thi tại chỗ.
Công khai, minh bạch, không có một chút mờ ám nào.
Hai người cán bộ công xã cầm đáp án, cùng nhau chấm bài.
Các thôn dân vây quanh ở ngoài phòng chen nhau vỡ đầu xem náo nhiệt.
Mà hành động này của hiệu trưởng đã chiếm được hảo cảm lớn của các thôn dân, có mấy người lặng lẽ nói: "Đây mới chân chính là cán bộ vì nhân dân phục vụ, hơn hẳn nhóm cán bộ ở công xã chỉ biết ra vẻ quan cách."
"Còn không phải sao, đây mới là người làm thật sự."
Giữa những lời khen ngợi không ngớt của thôn dân, hiệu trưởng đã chấm xong tất cả các bài thi, hai người cán bộ ghi lại theo danh sách, lại bắt đầu xếp hạng.
Các thôn dân khẩn trương giống như chính mình cũng tham gia thi.
Nôn nóng chờ đợi kết quả xếp hạng.
Chờ sau khi xếp hạng xong dán ở trên tường, Lâm Ngọc Trúc nhìn bảng kết quả của nhóm thanh niên trí thức, xoa xoa mồ hôi trán.
Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai ba người cùng xếp hạng nhất, bởi vì đều được điểm tối đa...
Trưởng thôn nhìn thành tích này, cả khuôn mặt đều co giật một chút.
Lâm Ngọc Trúc xấu hổ cười cười.
Ngươi xem chuyện này thành ra thế nào rồi, ha ha.......
Ba người bắt đầu nghiên cứu đáp án.
Chủ yếu thi ngữ văn, số học.
Ngữ văn vô cùng có đặc sắc của thời đại.
Mười câu hỏi điền vào chỗ trống thì tám câu là trích lời.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn còn cần lật tìm trích dẫn lời của các vĩ nhân, nhưng bạn học Vương Tiểu Mai há mồm là có thể đọc ra.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn......
Cảm giác ưu việt của nhân sĩ xuyên qua lập tức không còn sót lại chút gì.
Số học cũng chính là toán học, thời này không gọi là toán học, mà gọi là số học.
Cái này cũng rất có ý tứ, đề bài cơ bản đều là làm thế nào để tính ra sản lượng lương thực trong ruộng một cách nhanh nhất...
Ví dụ bài hình, tính ra hình vẽ này có bao nhiêu mẫu đất.
Dù sao chính là rất có đặc sắc thời đại......
Người không thể đánh mà không nắm chắc.
Lâm Ngọc Trúc đã biết đại khái phương hướng đề thi, vẫn nên ôn tập nhiều hơn những kiến thức liên quan.
Ai biết, đến lúc đó đề thi có thể có thay đổi gì hay không.
Đến lúc đó trưởng thôn nói, ta cho ngươi là đề dự đoán, lúc đó nàng tìm ai mà khóc.
Đường đã trải sẵn một nửa, đoạn còn lại nàng phải tự thân vận động.
Một số thôn dân vốn cho rằng chỉ có người trong thôn tranh cử, sau mới biết được, thanh niên trí thức cũng muốn tham gia thi.
À, mấy người ở sân trước, ngoại trừ Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương, còn lại đều tham gia.
Nhà họ Đổng tuy rằng bảo đảm sẽ đưa hai chị em về thành phố, nhưng là hai chị em đối với năng lực của trưởng bối hoài nghi sâu sắc.
Kiếm cái giáo viên an thân, lo trước khỏi họa.
Trở về không được, làm giáo viên so với làm việc nhà nông thì mạnh hơn nhiều.
Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương không quá thích trẻ con, nghĩ đến phải dạy một đám trẻ, vẫn là thôi vậy...
Nhiều thanh niên trí thức tham gia thi như vậy, đối với các thôn dân mà nói, quả thực chính là một cây đại thụ che trời chắn trước cửa nhà.
Như vậy sao có thể nhịn.
Vì thế sôi nổi chạy tới nhà trưởng thôn, nói rõ lí lẽ.
Theo ý tứ các thôn dân, thôn mình xây trường tiểu học, dựa vào cái gì để cho người ngoài làm giáo viên.
Trưởng thôn trực tiếp hỏi, để người trong thôn dạy đám trẻ, các ngươi yên tâm sao?
Dạy cái gì? Dạy bọn nó trồng trọt như thế nào à?
Các thôn dân không lên tiếng.
Vẫn có chút không phục, Lâm trí thức thì thôi, người ta xác thật là có văn hóa, chữ viết bút lông kia thật sự rất đẹp, cái này bọn họ phục.
Nhưng những người khác, làm thế nào để biết bọn họ thật sự có học thức.
Trưởng thôn: Có học thức hay không, sau kỳ thi xem thành tích chẳng phải sẽ biết sao.
Các thôn dân: Như vậy sao được, nếu mấy thanh niên trí thức đó thật sự có học thức, vậy lớp trẻ trong thôn thi không lại bọn họ phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng tiểu học thôn toàn làm lợi cho nhóm thanh niên trí thức.
Nếu thật như vậy, bọn họ tập thể đập phá trường học.
Trưởng thôn......
Một đám điêu dân.
Trưởng thôn nói đến miệng khô lưỡi khô, sau đó gọi hết mấy lãnh đạo thôn tới đây, thương lượng xem nên làm thế nào.
Rốt cuộc bọn họ cũng đề cử không ít người, lễ vật đã thu, không thể để ông một mình gánh trách nhiệm được.
Đại đội trưởng cùng Lý kế toán...
Lớp trẻ trong thôn tốt nghiệp sơ trung chỉ có mấy người như vậy, người tốt nghiệp cao trung là hoàn toàn không có.
Thật sự đi thi cùng với nhóm thanh niên trí thức.
Kết quả có thể nghĩ.
Sau đó, mấy lãnh đạo thôn thương lượng, thanh niên trí thức cùng với nhóm người trẻ tuổi trong thôn tách ra xếp hạng trúng tuyển.
Nhóm thanh niên trí thức chỉ có ba danh ngạch, số còn lại để cho lớp trẻ trong thôn.
Các thôn dân lại cảm thấy ba danh ngạch quá nhiều.
Trưởng thôn lập tức gân cổ lên hô: "Còn muốn cho bọn trẻ học tập tử tế hay không?"
Theo suy nghĩ của trưởng thôn, nhóm thanh niên trí thức kia làm việc nhà nông không được, vậy còn không bằng cẩn thận dạy bọn trẻ đọc sách.
Các thôn dân bĩu môi, đọc sách có cái gì tốt, đến cuối cùng, còn không phải vẫn đi trồng trọt.
Cũng có vài người không muốn con trẻ nhà mình có mắt như mù.
Việc này cuối cùng liền quyết định như vậy.
Trưởng thôn lại tranh thủ đi công xã tìm lãnh đạo phụ trách phản ánh một chút.
Các thôn dân nếu không phối hợp, một ít công việc quả thật rất khó triển khai.
Các đội sản xuất khác xây trường tiểu học cũng là tình huống tương tự thế này.
Mâu thuẫn nhỏ không ngừng.
Bên Công xã cũng đồng ý với đề nghị này.
Vì thế, việc tuyển dụng của trường học được quyết định như vậy.
Nhóm lãnh đạo thôn lại bắt đầu lựa chọn nền đất xây dựng trường học.
Cuối cùng chọn ở chân núi cách nhà chung cho thanh niên trí thức không xa.
Chỉ còn chờ tuyết tan, sang mùa xuân ấm áp, sẽ khởi công.
Mà kỳ thi tuyển lại quyết định tổ chức vào nửa tháng sau.
Đây là vì để cho lớp trẻ trong thôn có thêm chút ít thời gian ôn tập.
Trước kỳ thi, nhóm ba người ở sân sau nhà chung cơ bản đều thành thành thật thật ở trong nhà.
Cửa lớn không ra cửa sau không bước, hết thảy chờ mọi việc trần ai lạc định(*) lại nói.
(*)Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Không phải là bọn họ trở nên thành thật, mà là oán khí của thôn dân đã sắp nuốt chửng bọn họ.
Lâm Ngọc Trúc có chút sợ, nàng sợ đi ra ngoài ăn gạch.
Chờ đến ngày thi, các thí sinh tập trung ở phòng họp lớn của Thôn Uỷ Hội cùng nhau làm bài thi.
Công xã cũng cử hai cán bộ xuống, còn có hiệu trưởng được phân đến trường tiểu học thôn Thiện Thuỷ.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên diện mạo đoan chính, mái tóc điểm bạc, mặt chữ điền, ánh mắt ôn hoà, cho người ta một loại ấn tượng rất là nho nhã.
Chỉ thấy hiệu trưởng với giọng nói vô cùng thân thiện nói với các đồng chí tham gia kỳ thi: "Các đồng chí hãy làm bài thật tốt, lãnh đạo công xã rất coi trọng kỳ thi lần này của chúng ta, ta cùng các cán bộ nhất định sẽ dùng tinh thần trách nhiệm công chính, công bằng trong việc coi thi, chúng ta sẽ làm gương tốt, tuyệt đối sẽ không lén làm những động tác nhỏ gây bất lợi cho quần chúng nhân dân.
Lần này giáo viên được tuyển chỉ nhìn thành tích, không nhìn yếu tố khác, chỉ cần thành tích của các ngươi ưu tú, nhất định sẽ được tuyển."
Những lời này phát biểu xong, các thí sinh sôi nổi vỗ tay.
Lâm Ngọc Trúc vỗ tay vang dội nhất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng đơn thuần cực kỳ giống mọi người.
Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai...
Ngươi không thấy đuối lý sao?
Sau khi bài thi được phát xuống, Lâm Ngọc Trúc đã muốn mời trưởng thôn uống rượu.
Lão đầu trong việc lần này thực sự rất đáng tin.
Nói thẳng ra, thi không được điểm tuyệt đối quả thực là có lỗi với lão đầu đã kiếm bộ đề thi.
Trưởng thôn lấy chính là đề thi.
Kỳ thi này đối với ba người Lâm Ngọc Trúc quả thực chính là mở sách giải đề.
Thanh danh Lâm Ngọc Trúc có văn hoá đã sớm truyền ra, là người đầu tiên nộp bài thi.
Hiệu trưởng cười ha hả nhận bài thi, nhìn nhìn, rất là vừa lòng gật đầu, nhìn Lâm Ngọc Trúc đã đi ra ngoài, nói với cán bộ bên cạnh: "Chữ viết của nữ đồng chí này rất tốt."
Trưởng thôn ở một bên vui tươi hớn hở nói: "Đứa bé này thời điểm ăn Tết còn giúp mọi người trong thôn viết câu đối."
"Ha ha, về sau nếu được tuyển, áp phích chữ lớn có thể giao cho nàng."
(*)Áp phích chữ lớn (大字报) là áp phích viết tay thường được dán trên tường ở những nơi công cộng như trường đại học, nhà máy, cơ quan chính phủ và đôi khi là trực tiếp trên đường phố. Chúng được sử dụng như một phương tiện phản đối, tuyên truyền và truyền thông đại chúng.
"Ha ha, việc này chúng ta không quản được, ngươi là hiệu trưởng, sau khi có điểm thi, tuyển dụng hay không còn phải xem ở ngươi." Trưởng thôn ở bên cạnh pha trò.
"Xem ta cũng vô dụng, lần này thi chúng ta chỉ xem thành tích." Hiệu trưởng cười ha hả nói.
Lời này lập tức khích lệ tinh thần của các đồng chí tham gia thi, ai nấy đều múa bút thành văn.
Chờ tất cả mọi người nộp bài thi, hiệu trưởng thế nhưng trực tiếp chấm bài thi tại chỗ.
Công khai, minh bạch, không có một chút mờ ám nào.
Hai người cán bộ công xã cầm đáp án, cùng nhau chấm bài.
Các thôn dân vây quanh ở ngoài phòng chen nhau vỡ đầu xem náo nhiệt.
Mà hành động này của hiệu trưởng đã chiếm được hảo cảm lớn của các thôn dân, có mấy người lặng lẽ nói: "Đây mới chân chính là cán bộ vì nhân dân phục vụ, hơn hẳn nhóm cán bộ ở công xã chỉ biết ra vẻ quan cách."
"Còn không phải sao, đây mới là người làm thật sự."
Giữa những lời khen ngợi không ngớt của thôn dân, hiệu trưởng đã chấm xong tất cả các bài thi, hai người cán bộ ghi lại theo danh sách, lại bắt đầu xếp hạng.
Các thôn dân khẩn trương giống như chính mình cũng tham gia thi.
Nôn nóng chờ đợi kết quả xếp hạng.
Chờ sau khi xếp hạng xong dán ở trên tường, Lâm Ngọc Trúc nhìn bảng kết quả của nhóm thanh niên trí thức, xoa xoa mồ hôi trán.
Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai ba người cùng xếp hạng nhất, bởi vì đều được điểm tối đa...
Trưởng thôn nhìn thành tích này, cả khuôn mặt đều co giật một chút.
Lâm Ngọc Trúc xấu hổ cười cười.
Ngươi xem chuyện này thành ra thế nào rồi, ha ha.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.