[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Chương 46: Theo Dõi Trong Đêm Gió Tuyết (4)
Nữ vương không ở nhà
18/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đợi đến khi xe đẩy rẽ vào ngõ, Cố Thuấn Hoa càng lúc càng nghi ngờ, con đường này không phải con đường cô phải đi đó sao, trùng hợp như vậy ư? Trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn này, anh ta cũng đi con đường này, anh ta muốn làm gì vậy?
Mỗi lúc cô lại càng thêm cẩn thận hơn, cẩn thận đi theo sau chiếc xe, thỉnh thoảng lại nấp vào cổng ngõ để tránh bị phát hiện.
Nếu là lúc trước, có thể cô sẽ không theo kịp, cũng chưa chắc đã lẩn trốn được tốt như vậy, nhưng bây giờ cô đã được huấn luyện ở trong binh đoàn Nội Mông Cổ tám năm, không có công việc bẩn thỉu nào chưa từng làm, mùa đông thì đào đất đào than đá, lúc ấy phụ nữ đều phải làm cho đàn ông dùng, bây giờ cơ thể linh hoạt, động tác cũng nhanh nhẹn hơn rồi.
Cố Thuấn Hoa chỉ đi theo sau như vậy, cuối cùng, thấy Tô Kiến Bình dừng lại, đưa tiền cho ông lão đánh xe để ông lão đi trước.
Cố Thuấn Hoa nhìn vào chiếc cổng ngõ mà mình đang trốn, suy tính lại, nhận ra vị trí Tô Kiến Bình dừng lại chính là nhà của chủ nhiệm ban giáo dục thanh niên.
Nhìn kỹ thêm một lần nữa, Tô Kiến Bình dường như đang cầm một thứ gì đó trên tay, hình như là... ủng da cao cổ?
Cố Thuấn Hoa càng lúc càng nghi ngờ, nhìn xung quanh một chút, bởi vì trời tối, tuyết rơi dày đặc, cửa ngõ này không có ai, cho nên cô đặt thịt và cá trong tay mình lên phiến đá nhỏ.
Sau đó, trốn sau cánh cửa, cẩn thận quan sát phía bên kia.
Hình như Tô Kiến Bình bắt đầu gõ cửa, gõ một lát thì có người tiếp lời, tức giận hỏi ai đó, Tô Kiến Bình mỉm cười trả lời, nói với người ta rằng đến tìm chủ nhiệm Tôn.
Người trong kia hét to lên một tiếng, rất nhanh sau đó có người bước ra, nhìn quan làn tuyết rơi, Cố Thuấn Hoa có thể lờ mờ nhận ra đó chính là chủ nhiệm Tôn.
Tô Kiến Bình nói chuyện với chủ nhiệm Tôn, thoạt nhìn có vẻ như hai người học có quen biết nhau, Tô Kiến Bình đưa đôi ủng cho chủ nhiệm Tôn, nói rằng đây là đồ bảo hộ lao động, bên trong có cả lông, bên ngoài là da thật.
Ủng da có dùng da thật hay không người bình thường rất khó nhìn ra được, bây giờ giày da năm thường dùng nguyên liệu nhân tạo, loại da thật như Tô Kiến Bình nói rất ít, nói chi đến da thật để làm ủng.
Đương nhiên chủ nhiệm Tôn rất thích, sau khi từ chối một lần thì cũng nhận lấy. Hai người đứng nói chuyện, Tô Kiến Bình có nhắc tới tên của Cố Thuấn Hoa, nói cô mang theo hai đứa bé, chắc chắn khó mà ổn định được nơi ở.
Chủ nhiệm Tôn nghe Tô Kiến Bình nói vậy, lập tức hiểu ra, nhìn đôi ủng trong tay, thực sự rất tốt, đồ bảo hộ lao động của cục điện lực đương nhiên là phải tốt rồi.
Ông ấy bắt đắc dĩ nói: “Việc này thực ra chúng tôi cũng rất khó xử, nhưng nếu đồng chí Tô đã nói rồi, thì tôi...”
Tô Kiến Bình lại nói: “Chủ nhiệm Tôn, thực ra chuyện đứa bé này không thể giải quyết được. Ý tôi nói là, việc đứa trẻ quay lại không nhất định là chuyện tốt. Dù sao phụ nữ đã kết hôn một lần rồi, còn mang theo hai đứa bé, rất liên lụy...”
Cố Thuấn Hoa nghe đến đó, trong lòng coi như đã hiểu rõ, thực sự thấy lạnh sống lưng.
Tên khốn nhà anh!
Từ khi còn nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, coi như tôi đối với anh không tốt, về phần anh, vậy mà lại giám dùng thủ đoạn như vậy để hại tôi, thật sự quá độc ác!
Chia rẽ mẹ con chúng tôi, muốn tôi phải dằn vặt, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ!
Cố Thuấn Hoa nghe thấy những lời này, khẽ cắn răng, lập tức lao tới.
Khi cô xông tới, Tô Kiến Bình đang ở đó giải thích với chủ nhiệm Tôn, dù sao khi mọi người tìm người khác để nhờ việc đều mong việc đó có thể được hoàn thành, cố ý tặng quà để mong người khác có thể hoàn thành công việc, thật đúng là hiếm thấy.
Đương nhiên chủ nhiệm Tôn cũng nghĩ như vậy, nghe Tô Kiến Bình nói xong, có chút không hiểu, không hiểu đây rốt cuộc là ý gì.
Trong lúc ông ấy còn đang suy nghĩ thì Cố Thuấn Hoa đã xuất hiện.
Cố Thuấn Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, lau tuyết trắng rơi trên trán, cười nói: “Anh Kiến Bình, tôi đã nói rồi, việc này tôi tự tìm đến chủ nhiệm Tôn là được, sao anh phải tiêu pha giúp tôi làm gì chứ?”
Chủ nhiệm Tôn nhìn Cố Thuấn Hoa, vẻ mặt không hiểu.
Tô Kiến Bình sợ hết hồn, trừng mắt nhìn Cố Thuấn Hoa như nhìn thấy ma vậy.
Sao đột nhiên cô lại tới? Cô đã nghe thấy gì rồi? Cô nói như vậy là có ý gì?
Từng bông tuyết lớn rơi xuống, qua những bông tuyết lớn, Cố Thuấn Hoa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tô Kiến Bình, đây chính là khuôn mặt uy nghiêm của cục phó tương lai của cục điện lực, hiện tại đang sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy.
Cố Thuấn Hoa cười cười, nói với chủ nhiệm Tôm: “Chú ba, cháu và anh Kiến Bình lớn lên trong cùng một mái nhà, cháu gọi anh ấy là anh, quan hệ với anh ấy cũng rất tốt, anh ấy cũng rất nhiệt tình, biết rõ cháu phải mang theo hai đứa bé, không thể ổn định chỗ ở, lập tức nói giúp cho cháu.”
Đợi đến khi xe đẩy rẽ vào ngõ, Cố Thuấn Hoa càng lúc càng nghi ngờ, con đường này không phải con đường cô phải đi đó sao, trùng hợp như vậy ư? Trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn này, anh ta cũng đi con đường này, anh ta muốn làm gì vậy?
Mỗi lúc cô lại càng thêm cẩn thận hơn, cẩn thận đi theo sau chiếc xe, thỉnh thoảng lại nấp vào cổng ngõ để tránh bị phát hiện.
Nếu là lúc trước, có thể cô sẽ không theo kịp, cũng chưa chắc đã lẩn trốn được tốt như vậy, nhưng bây giờ cô đã được huấn luyện ở trong binh đoàn Nội Mông Cổ tám năm, không có công việc bẩn thỉu nào chưa từng làm, mùa đông thì đào đất đào than đá, lúc ấy phụ nữ đều phải làm cho đàn ông dùng, bây giờ cơ thể linh hoạt, động tác cũng nhanh nhẹn hơn rồi.
Cố Thuấn Hoa chỉ đi theo sau như vậy, cuối cùng, thấy Tô Kiến Bình dừng lại, đưa tiền cho ông lão đánh xe để ông lão đi trước.
Cố Thuấn Hoa nhìn vào chiếc cổng ngõ mà mình đang trốn, suy tính lại, nhận ra vị trí Tô Kiến Bình dừng lại chính là nhà của chủ nhiệm ban giáo dục thanh niên.
Nhìn kỹ thêm một lần nữa, Tô Kiến Bình dường như đang cầm một thứ gì đó trên tay, hình như là... ủng da cao cổ?
Cố Thuấn Hoa càng lúc càng nghi ngờ, nhìn xung quanh một chút, bởi vì trời tối, tuyết rơi dày đặc, cửa ngõ này không có ai, cho nên cô đặt thịt và cá trong tay mình lên phiến đá nhỏ.
Sau đó, trốn sau cánh cửa, cẩn thận quan sát phía bên kia.
Hình như Tô Kiến Bình bắt đầu gõ cửa, gõ một lát thì có người tiếp lời, tức giận hỏi ai đó, Tô Kiến Bình mỉm cười trả lời, nói với người ta rằng đến tìm chủ nhiệm Tôn.
Người trong kia hét to lên một tiếng, rất nhanh sau đó có người bước ra, nhìn quan làn tuyết rơi, Cố Thuấn Hoa có thể lờ mờ nhận ra đó chính là chủ nhiệm Tôn.
Tô Kiến Bình nói chuyện với chủ nhiệm Tôn, thoạt nhìn có vẻ như hai người học có quen biết nhau, Tô Kiến Bình đưa đôi ủng cho chủ nhiệm Tôn, nói rằng đây là đồ bảo hộ lao động, bên trong có cả lông, bên ngoài là da thật.
Ủng da có dùng da thật hay không người bình thường rất khó nhìn ra được, bây giờ giày da năm thường dùng nguyên liệu nhân tạo, loại da thật như Tô Kiến Bình nói rất ít, nói chi đến da thật để làm ủng.
Đương nhiên chủ nhiệm Tôn rất thích, sau khi từ chối một lần thì cũng nhận lấy. Hai người đứng nói chuyện, Tô Kiến Bình có nhắc tới tên của Cố Thuấn Hoa, nói cô mang theo hai đứa bé, chắc chắn khó mà ổn định được nơi ở.
Chủ nhiệm Tôn nghe Tô Kiến Bình nói vậy, lập tức hiểu ra, nhìn đôi ủng trong tay, thực sự rất tốt, đồ bảo hộ lao động của cục điện lực đương nhiên là phải tốt rồi.
Ông ấy bắt đắc dĩ nói: “Việc này thực ra chúng tôi cũng rất khó xử, nhưng nếu đồng chí Tô đã nói rồi, thì tôi...”
Tô Kiến Bình lại nói: “Chủ nhiệm Tôn, thực ra chuyện đứa bé này không thể giải quyết được. Ý tôi nói là, việc đứa trẻ quay lại không nhất định là chuyện tốt. Dù sao phụ nữ đã kết hôn một lần rồi, còn mang theo hai đứa bé, rất liên lụy...”
Cố Thuấn Hoa nghe đến đó, trong lòng coi như đã hiểu rõ, thực sự thấy lạnh sống lưng.
Tên khốn nhà anh!
Từ khi còn nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, coi như tôi đối với anh không tốt, về phần anh, vậy mà lại giám dùng thủ đoạn như vậy để hại tôi, thật sự quá độc ác!
Chia rẽ mẹ con chúng tôi, muốn tôi phải dằn vặt, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ!
Cố Thuấn Hoa nghe thấy những lời này, khẽ cắn răng, lập tức lao tới.
Khi cô xông tới, Tô Kiến Bình đang ở đó giải thích với chủ nhiệm Tôn, dù sao khi mọi người tìm người khác để nhờ việc đều mong việc đó có thể được hoàn thành, cố ý tặng quà để mong người khác có thể hoàn thành công việc, thật đúng là hiếm thấy.
Đương nhiên chủ nhiệm Tôn cũng nghĩ như vậy, nghe Tô Kiến Bình nói xong, có chút không hiểu, không hiểu đây rốt cuộc là ý gì.
Trong lúc ông ấy còn đang suy nghĩ thì Cố Thuấn Hoa đã xuất hiện.
Cố Thuấn Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, lau tuyết trắng rơi trên trán, cười nói: “Anh Kiến Bình, tôi đã nói rồi, việc này tôi tự tìm đến chủ nhiệm Tôn là được, sao anh phải tiêu pha giúp tôi làm gì chứ?”
Chủ nhiệm Tôn nhìn Cố Thuấn Hoa, vẻ mặt không hiểu.
Tô Kiến Bình sợ hết hồn, trừng mắt nhìn Cố Thuấn Hoa như nhìn thấy ma vậy.
Sao đột nhiên cô lại tới? Cô đã nghe thấy gì rồi? Cô nói như vậy là có ý gì?
Từng bông tuyết lớn rơi xuống, qua những bông tuyết lớn, Cố Thuấn Hoa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tô Kiến Bình, đây chính là khuôn mặt uy nghiêm của cục phó tương lai của cục điện lực, hiện tại đang sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy.
Cố Thuấn Hoa cười cười, nói với chủ nhiệm Tôm: “Chú ba, cháu và anh Kiến Bình lớn lên trong cùng một mái nhà, cháu gọi anh ấy là anh, quan hệ với anh ấy cũng rất tốt, anh ấy cũng rất nhiệt tình, biết rõ cháu phải mang theo hai đứa bé, không thể ổn định chỗ ở, lập tức nói giúp cho cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.