Thập Niên 70 Ta Mang Vô Hạn Vật Tư

Chương 18:

Bất Phàm

31/10/2024

Sau khi nghe hết chuyện, phơi đồ xong, Hạ Đồng xắn tay áo bước vào phòng của Đại Nữu. Cô thấy Đại Nữu ngồi ở mép giường, mắt đỏ hoe, đang thêu giày.

Thấy Hạ Đồng bước vào, Đại Nữu cố nở một nụ cười, đứng dậy thu dọn mấy mảnh vải vụn và đồ lặt vặt quanh giường: “Thím Tư, thím ngồi đi.”

Đại Nữu bối rối cắn móng tay, nói nhỏ: “Thím Tư, thím đừng nghe dì Hai nói linh tinh. Chị Cửu rất tốt, chị ấy lớn lên cùng con, chị ấy… rất đáng thương. Ba chị ấy trọng nam khinh nữ, chị ấy phải làm rất nhiều việc mà còn không được ăn no. Con là bạn tốt của chị ấy nên mới giúp chị ấy. Thím đừng nói với bà nội nhé, bà nội không thích nhà chị Cửu, nếu biết sẽ mắng con.”

Hạ Đồng xoa đầu Đại Nữu, mỉm cười nói: “Con yên tâm, thím sẽ không nói đâu. Thứ mà thím đưa cho con là của con, con có quyền chia sẻ cho ai tùy ý. Mọi người trong nhà chỉ là muốn tốt cho con thôi. Con lớn rồi, có quyền chọn bạn mà.”

Đại Nữu cười vui vẻ, mắt sáng lên: “Thật ạ? Vậy con vẫn có thể chơi với chị Cửu chứ, thím Tư?”

“Đương nhiên, đó là quyền của con. Nhưng khi kết bạn, hãy chọn người thật lòng với mình. Quan trọng nhất là họ thật sự chân thành, dám bộc lộ con người thật trước mặt con, thế là đủ.”

“Kết bạn không phải là xem họ giàu hay nghèo, mà là nhìn vào tấm lòng của họ. Người tử tế thường rất đơn giản, khi ở bên cạnh, con không cần phải suy nghĩ phức tạp hay lo lắng điều gì, luôn cảm thấy yên tâm, vì trên đời này có người thật lòng đối xử tốt với con.”

Nhìn thấy vẻ ngây ngô của Đại Nữu, Hạ Đồng cười mỉm với cô bé.

Đại Nữu gãi đầu, ngưỡng mộ nói: “Thím Tư, thím giỏi thật. Chưa ai nói với con những điều này. Dù con chưa hiểu hết, nhưng nghe có vẻ rất đúng. Mẹ con nói thím đã học hết cấp ba, là người có học thức, bảo con ở gần thím mà học hỏi.”

“Đại Nữu, con có muốn học không? Thím dạy con đọc sách nhé.”

Vừa nghe đến học, Đại Nữu lập tức xua tay, lắc đầu từ chối: “Thím Tư, không cần đâu ạ.”

“Con không thích học đâu. Anh con hơn con một tuổi, hồi nhỏ con cũng học cùng anh, nhưng con học mãi không hiểu. Anh con học lớp sáu rồi, còn con chỉ mới lớp hai, học đi học lại mà không lên nổi, cuối cùng bỏ học về nhà phụ mẹ làm việc.”



“Nhưng con gái vẫn nên học nhiều một chút, học để biết lý lẽ, có suy nghĩ riêng. Học có lợi lắm,” Hạ Đồng khuyên.

“Nhưng con học không vô. Đi hái rau dại, cắt cỏ cho heo, lên núi hái quả dại vui hơn nhiều. Mẹ bảo đầu con ngốc quá, chẳng hợp học hành.” Đại Nữu ngượng ngùng nói tiếp: “Mẹ con bảo mấy năm tới ở nhà chăm học nữ công gia chánh, rồi tìm một chàng trai chịu khó, khá giả để gả cho con là ổn rồi.”

Hạ Đồng biết rằng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cô không thể ép Đại Nữu làm theo ý mình. Có lẽ, với Đại Nữu, đó đã là một cuộc sống tốt đẹp. Hạ Đồng thích Đại Nữu, mong rằng cô bé có cuộc sống tốt hơn. Cô tin rằng học hành sẽ giúp ích cho tương lai của Đại Nữu, nhưng cô bé chưa thể hiểu điều đó. Cô chỉ hy vọng sau này Đại Nữu sẽ không hối hận.

Thấy vẻ thất vọng của Hạ Đồng, Đại Nữu tự hào nói: “Dù con không giỏi học, nhưng anh con thì thông minh lắm. Anh ấy học giỏi, thường xuyên đứng nhất lớp, thầy cô đều khen ngợi. Anh ấy giờ đang học lớp chín ở thị trấn, năm tới sẽ thi vào cấp ba của huyện. Lần trước con với mẹ lên thị trấn đưa đồ cho anh, thầy cô còn nói anh nhất định đậu trường cấp ba của huyện. Mẹ con vui lắm, còn mua cho con mấy sợi dây buộc tóc đỏ nữa.”

Nhìn Đại Nữu với vẻ mặt hãnh diện, vui sướng, Hạ Đồng không nhịn được cười.

Thấy Hạ Đồng cười, khuôn mặt Đại Nữu cũng sáng bừng lên với một lúm đồng tiền ngọt ngào, không kiềm được mà thốt lên: “Thím Tư, thím cười trông đẹp quá.”

“Đại Nữu, con cũng rất xinh,” Hạ Đồng nói, nhìn vào khuôn mặt đỏ hây hây của cô bé.

Đại Nữu ngượng ngùng nói: “Không phải đâu, con không đẹp đâu.”

Khách quan mà nói, Đại Nữu có khuôn mặt tròn trịa, đúng như câu nói “con gái giống cha.” Cô bé có nét giống anh cả Chu Tấn Đông: da hơi ngăm, đôi mắt to với lông mày rậm, dáng người cũng khá to khỏe. Không thể nói là đẹp nhưng cũng không xấu.

Dù sao đi nữa, Hạ Đồng vẫn thấy Đại Nữu rất dễ thương. Những người phụ nữ trong làng cũng quý cô bé, vì dáng người rắn rỏi, khỏe mạnh của cô bé rất hợp làm việc và sinh đẻ.

Dù thế nào, Hạ Đồng cũng hy vọng cô bé đáng yêu này sau này sẽ có một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc viên mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Ta Mang Vô Hạn Vật Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook