Thập Niên 70 Ta Mang Vô Hạn Vật Tư
Chương 1:
Bất Phàm
30/10/2024
Hạ Đồng nằm trên giường, không, không thể gọi là giường, nên gọi là "khang" thì đúng hơn, nhắm mắt rồi lại mở mắt, suốt đêm không ngủ. Hạ Đồng, vốn là người sinh vào thập niên 90, chưa bao giờ nằm ngủ trên "khang". Cô ngẩn ngơ tự nhủ: “Hôm qua còn đang đi dạo trong trung tâm thương mại, sao lại xuyên không về hơn 50 năm trước thế này?”
Ngôi làng hiện tại là làng Tân An, năm bây giờ là 1970.
Trời ơi!
Vốn hôm nay là ngày khai trương siêu thị thứ bảy, là ngày đại cát, nhưng trên đường đi cắt băng, Hạ Đồng lại bị biển đèn ven đường đập trúng, không hiểu sao lại đến đây.
Nhớ đến bố mẹ, Hạ Đồng càng thêm đau lòng, nếu bố mẹ phát hiện mình biến mất thì sẽ buồn biết bao. Hơn nữa, sự nghiệp mà cô đã phấn đấu nhiều năm, sau khi tốt nghiệp, cô đã miệt mài làm việc suốt 5 năm, vất vả lắm mới mở được đến cửa hàng thứ bảy, vậy mà giờ đã mất sạch rồi.
May mắn là năm ngoái cô đã mua nhà cho bố mẹ, để lại một khoản tiền lớn để dưỡng già. Em trai Hạ Nam lại rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ. Nghĩ đến đây, lòng Hạ Đồng cũng thấy an tâm phần nào.
Tâm trạng Hạ Đồng ổn hơn chút, cô nghĩ rằng mọi việc cứ để tùy duyên. Đã đến rồi thì đành an cư lạc nghiệp thôi.
Đêm qua cô thức trắng, đầu hơi choáng váng, Hạ Đồng định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
“Cót két” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ trong phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Hạ Đồng quay đầu nhìn, thấy một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội màu xanh lục, bưng một bát cháo kê bước vào. Chàng trai có ngũ quan tuấn tú, đôi lông mày kiếm cùng đôi mắt sáng ngời, mái tóc ngắn gọn gàng.
Nhìn người phụ nữ đang ngẩn người nhìn mình, chàng trai trẻ cau mày, trên người toát ra khí lạnh, rõ ràng tâm trạng anh không vui.
Anh đặt bát cháo lên bàn khang, nói: “Uống cháo đi, chiếc đồng hồ Mai Hoa cô muốn tôi sẽ gom phiếu rồi mua gửi về cho. Cơ thể là của cô, đừng giận dỗi mà nhịn ăn.”
Thấy Hạ Đồng không phản ứng, chàng trai thở dài, xoay người ra khỏi phòng, tiếng “cót két” của cánh cửa kéo Hạ Đồng trở về thực tại.
Theo những ký ức còn lại của chủ nhân thân xác này, Hạ Đồng biết chàng trai vừa rồi là chồng của cô, người mà cô vừa mới kết hôn được nửa tháng.
Ngôi làng hiện tại là làng Tân An, năm bây giờ là 1970.
Trời ơi!
Vốn hôm nay là ngày khai trương siêu thị thứ bảy, là ngày đại cát, nhưng trên đường đi cắt băng, Hạ Đồng lại bị biển đèn ven đường đập trúng, không hiểu sao lại đến đây.
Nhớ đến bố mẹ, Hạ Đồng càng thêm đau lòng, nếu bố mẹ phát hiện mình biến mất thì sẽ buồn biết bao. Hơn nữa, sự nghiệp mà cô đã phấn đấu nhiều năm, sau khi tốt nghiệp, cô đã miệt mài làm việc suốt 5 năm, vất vả lắm mới mở được đến cửa hàng thứ bảy, vậy mà giờ đã mất sạch rồi.
May mắn là năm ngoái cô đã mua nhà cho bố mẹ, để lại một khoản tiền lớn để dưỡng già. Em trai Hạ Nam lại rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ. Nghĩ đến đây, lòng Hạ Đồng cũng thấy an tâm phần nào.
Tâm trạng Hạ Đồng ổn hơn chút, cô nghĩ rằng mọi việc cứ để tùy duyên. Đã đến rồi thì đành an cư lạc nghiệp thôi.
Đêm qua cô thức trắng, đầu hơi choáng váng, Hạ Đồng định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
“Cót két” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ trong phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Hạ Đồng quay đầu nhìn, thấy một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội màu xanh lục, bưng một bát cháo kê bước vào. Chàng trai có ngũ quan tuấn tú, đôi lông mày kiếm cùng đôi mắt sáng ngời, mái tóc ngắn gọn gàng.
Nhìn người phụ nữ đang ngẩn người nhìn mình, chàng trai trẻ cau mày, trên người toát ra khí lạnh, rõ ràng tâm trạng anh không vui.
Anh đặt bát cháo lên bàn khang, nói: “Uống cháo đi, chiếc đồng hồ Mai Hoa cô muốn tôi sẽ gom phiếu rồi mua gửi về cho. Cơ thể là của cô, đừng giận dỗi mà nhịn ăn.”
Thấy Hạ Đồng không phản ứng, chàng trai thở dài, xoay người ra khỏi phòng, tiếng “cót két” của cánh cửa kéo Hạ Đồng trở về thực tại.
Theo những ký ức còn lại của chủ nhân thân xác này, Hạ Đồng biết chàng trai vừa rồi là chồng của cô, người mà cô vừa mới kết hôn được nửa tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.