Thập Niên 70 Ta Mang Vô Hạn Vật Tư
Chương 26:
Bất Phàm
31/10/2024
Hạ Đồng gật đầu, nói: “Ở đây có chợ hoặc khu mua sắm nào không? Em nghĩ là nếu có bếp thì mình tự nấu ăn cho tiện.”
“Có đấy, cách doanh trại không xa có một chợ nông sản, bà con quanh đây thường mang đồ đến bán hoặc trao đổi. Cổng doanh trại cũng có một chuyến xe đi vào thành phố, khoảng một giờ đồng hồ, nhưng mỗi ngày chỉ có một chuyến, khởi hành lúc tám giờ sáng và về lúc năm giờ chiều. Nếu muốn mua gì đó, em có thể đi cùng mấy chị ở khu nhà gia đình, còn nếu cần mua món lớn thì chờ tôi nghỉ sẽ đưa em đi vào thành phố.”
Nghe Chu Tấn Bắc nói vậy, Hạ Đồng hiểu rõ hơn, đáp: “Được rồi, em biết rồi. Anh cứ đi làm đi, mấy việc này em tự thu xếp được.”
Chu Tấn Bắc nhìn đồng hồ, đặt chìa khóa lên bàn rồi quay người ra cửa.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Đồng rửa sạch hộp cơm, vào phòng ngủ sắp xếp lại đồ đạc. Cô lấy ra từ siêu thị không gian một chiếc áo khoác đen dáng dài, không quá nổi bật, kết hợp với áo sơ mi trắng bên trong và một chiếc quần đen nhỏ gọn, trông vừa đơn giản vừa gọn gàng. Cô mang đôi giày đen mà Đại Nữu làm, đế giày được làm thủ công, vừa thấm hút mồ hôi lại thoải mái, ở hai đầu giày còn có hai quả bông nhỏ xinh, đi lại nhẹ nhàng, êm ái.
Cô cột tóc đơn giản thành đuôi ngựa, kết hợp với bộ trang phục này làm cô trông trẻ trung hơn vài tuổi.
Hạ Đồng cất tiền, phiếu lương thực và chìa khóa vào túi vải trắng rồi ra khỏi nhà.
Xuống tầng, cô nhìn thấy dưới gốc cây lớn cách đó không xa có vài phụ nữ đang tụ tập. Hạ Đồng đi tới hỏi: “Chào các chị, em muốn hỏi chợ nông sản ở đâu ạ?”
Nghe tiếng hỏi, mọi người đều quay nhìn Hạ Đồng. Một người phụ nữ trung niên nhìn cô một lượt rồi niềm nở đáp: “Em là vợ của doanh trưởng Chu phải không? Tối qua ông nhà chị có nói là vợ của doanh trưởng Chu mới đến. Chị còn định hôm nay qua gặp em, nếu cần giúp gì thì cứ nói nhé.”
“Cảm ơn chị nhiều ạ.”
“Có gì mà cảm ơn, em mới đến còn chưa quen chỗ. Cứ gọi chị là chị Lưu. Ông nhà chị và chồng em là đồng nghiệp đấy.” Chị Lưu quay sang chỉ từng người một: “Đây là chị Điền, còn kia là chị Cao, người đang bế con là chị Trương, và...”
Chị Lưu giới thiệu từng người, Hạ Đồng gật đầu chào từng chị.
“Ôi, mãi giới thiệu mà quên mất em đang cần đi chợ nông sản đúng không? Để chị dẫn em qua đó nhé.” Chị Lưu nói.
“Thật ngại quá, làm phiền chị rồi.” Hạ Đồng ngại ngùng đáp, nhưng vì còn lạ chỗ, cô cũng cần người hướng dẫn mình.
“Có gì đâu, không phiền gì cả. Chị cũng đang định đi chợ mua ít đồ đây,” chị Lưu vui vẻ đáp.
Chị Lưu về nhà lấy một chiếc giỏ, sau đó dẫn Hạ Đồng đi đến chợ nông sản. Hai người đi bộ khoảng hai mươi phút thì tới nơi.
“Có đấy, cách doanh trại không xa có một chợ nông sản, bà con quanh đây thường mang đồ đến bán hoặc trao đổi. Cổng doanh trại cũng có một chuyến xe đi vào thành phố, khoảng một giờ đồng hồ, nhưng mỗi ngày chỉ có một chuyến, khởi hành lúc tám giờ sáng và về lúc năm giờ chiều. Nếu muốn mua gì đó, em có thể đi cùng mấy chị ở khu nhà gia đình, còn nếu cần mua món lớn thì chờ tôi nghỉ sẽ đưa em đi vào thành phố.”
Nghe Chu Tấn Bắc nói vậy, Hạ Đồng hiểu rõ hơn, đáp: “Được rồi, em biết rồi. Anh cứ đi làm đi, mấy việc này em tự thu xếp được.”
Chu Tấn Bắc nhìn đồng hồ, đặt chìa khóa lên bàn rồi quay người ra cửa.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Đồng rửa sạch hộp cơm, vào phòng ngủ sắp xếp lại đồ đạc. Cô lấy ra từ siêu thị không gian một chiếc áo khoác đen dáng dài, không quá nổi bật, kết hợp với áo sơ mi trắng bên trong và một chiếc quần đen nhỏ gọn, trông vừa đơn giản vừa gọn gàng. Cô mang đôi giày đen mà Đại Nữu làm, đế giày được làm thủ công, vừa thấm hút mồ hôi lại thoải mái, ở hai đầu giày còn có hai quả bông nhỏ xinh, đi lại nhẹ nhàng, êm ái.
Cô cột tóc đơn giản thành đuôi ngựa, kết hợp với bộ trang phục này làm cô trông trẻ trung hơn vài tuổi.
Hạ Đồng cất tiền, phiếu lương thực và chìa khóa vào túi vải trắng rồi ra khỏi nhà.
Xuống tầng, cô nhìn thấy dưới gốc cây lớn cách đó không xa có vài phụ nữ đang tụ tập. Hạ Đồng đi tới hỏi: “Chào các chị, em muốn hỏi chợ nông sản ở đâu ạ?”
Nghe tiếng hỏi, mọi người đều quay nhìn Hạ Đồng. Một người phụ nữ trung niên nhìn cô một lượt rồi niềm nở đáp: “Em là vợ của doanh trưởng Chu phải không? Tối qua ông nhà chị có nói là vợ của doanh trưởng Chu mới đến. Chị còn định hôm nay qua gặp em, nếu cần giúp gì thì cứ nói nhé.”
“Cảm ơn chị nhiều ạ.”
“Có gì mà cảm ơn, em mới đến còn chưa quen chỗ. Cứ gọi chị là chị Lưu. Ông nhà chị và chồng em là đồng nghiệp đấy.” Chị Lưu quay sang chỉ từng người một: “Đây là chị Điền, còn kia là chị Cao, người đang bế con là chị Trương, và...”
Chị Lưu giới thiệu từng người, Hạ Đồng gật đầu chào từng chị.
“Ôi, mãi giới thiệu mà quên mất em đang cần đi chợ nông sản đúng không? Để chị dẫn em qua đó nhé.” Chị Lưu nói.
“Thật ngại quá, làm phiền chị rồi.” Hạ Đồng ngại ngùng đáp, nhưng vì còn lạ chỗ, cô cũng cần người hướng dẫn mình.
“Có gì đâu, không phiền gì cả. Chị cũng đang định đi chợ mua ít đồ đây,” chị Lưu vui vẻ đáp.
Chị Lưu về nhà lấy một chiếc giỏ, sau đó dẫn Hạ Đồng đi đến chợ nông sản. Hai người đi bộ khoảng hai mươi phút thì tới nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.