[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Chương 23: Tử Mặc Nhớ Cô
Dưa Đích Dưa Tây
04/11/2024
“Thôi nào, đừng nói nữa. Con gái đói rồi, về nhà trước đã.” Thẩm Tiền Tiến vội vàng lên tiếng, giúp con gái xoa dịu cơn giận của vợ.
Bình thường, lũ trẻ trong nhà đều rất sợ bị Ngũ Thu Lan lải nhải. Bà hoặc là không nói gì, còn nếu đã nói thì ít nhất cũng phải nói liên tục nửa tiếng.
Cho dù họ có nhận lỗi ngay lập tức, mọi chuyện cũng chưa kết thúc, vì phải chờ bà nói xong mới thôi.
“Cũng tại ông chiều con. Ông không biết trong núi có hổ, có sói sao? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao…” Nói đến đây, mắt Ngũ Thu Lan đỏ hoe.
“Mẹ à, không sao đâu. Con không vào sâu trong núi đâu, chỉ thấy có nhiều dược liệu và ít rau dại, nghĩ là đem về cho gia đình cải thiện bữa ăn nên con cứ mải đào mà quên mất thời gian thôi.”
“Mẹ yên tâm, lần sau con nhất định sẽ về sớm. Nếu mẹ không yên tâm, con sẽ đưa mẹ đi cùng, được không?” Vừa nói, cô vừa giơ ba ngón tay lên bên tai, làm bộ như đang thề.
“Con bé này, chỉ biết làm nũng mẹ thôi!” Bà khẽ chạm vào cái trán láng bóng của Thẩm Tri Hạ.
“Hi hi, con biết mẹ là tốt nhất mà.” Thẩm Tri Hạ ôm lấy cánh tay Ngũ Thu Lan nũng nịu.
“Mẹ, chúng ta mau về nhà đi. Con có thứ hay ho muốn cho mẹ và cha xem đấy!” Thẩm Tri Hạ giả vờ thần bí, hai tay khoác lấy tay cha mẹ, cùng nhau đi về nhà.
Thật là hạnh phúc!
Khung cảnh này cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước. Thì ra đi cùng cha mẹ lại mang đến cảm giác tuyệt vời đến vậy.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Tri Hạ ngày càng rạng rỡ.
---
Vài phút sau, ba người đã về đến nhà.
“Cô út ơi, Tử Mặc nhớ cô lắm~” Vèo một cái, Thẩm Tri Hạ chỉ cảm thấy như có một quả pháo nhỏ lao đến, ôm chặt lấy chân cô.
“Sao cô đi chơi mà không dẫn cháu theo?” Thẩm Tử Mặc mắt đỏ hoe, có chút tủi thân, nũng nịu nói.
Bình thường nếu cô ở nhà, cậu bé luôn bám theo cô.
Nhưng hôm nay vì cô bị ốm, chị dâu Trần Tú Bình sợ cậu con trai nghịch ngợm sẽ làm ồn khiến em chồng không được nghỉ ngơi nên đã dỗ cậu bé cùng đi làm việc với mình.
Thế nên khi về nhà, nhìn thấy cô không nằm nghỉ trong phòng như đã nói, cậu bé lập tức mím chặt môi, cảm thấy vô cùng buồn bã.
Mẹ là đồ nói dối! Cậu sẽ không bao giờ chơi với mẹ nữa!
Rõ ràng là cô út ra ngoài chơi mà không dẫn cậu theo, lại còn nói dối là cô út ở trong phòng nghỉ ngơi!
Sớm biết vậy, sáng nay cậu đã lén vào phòng cô út xem thử rồi~
Bình thường, lũ trẻ trong nhà đều rất sợ bị Ngũ Thu Lan lải nhải. Bà hoặc là không nói gì, còn nếu đã nói thì ít nhất cũng phải nói liên tục nửa tiếng.
Cho dù họ có nhận lỗi ngay lập tức, mọi chuyện cũng chưa kết thúc, vì phải chờ bà nói xong mới thôi.
“Cũng tại ông chiều con. Ông không biết trong núi có hổ, có sói sao? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao…” Nói đến đây, mắt Ngũ Thu Lan đỏ hoe.
“Mẹ à, không sao đâu. Con không vào sâu trong núi đâu, chỉ thấy có nhiều dược liệu và ít rau dại, nghĩ là đem về cho gia đình cải thiện bữa ăn nên con cứ mải đào mà quên mất thời gian thôi.”
“Mẹ yên tâm, lần sau con nhất định sẽ về sớm. Nếu mẹ không yên tâm, con sẽ đưa mẹ đi cùng, được không?” Vừa nói, cô vừa giơ ba ngón tay lên bên tai, làm bộ như đang thề.
“Con bé này, chỉ biết làm nũng mẹ thôi!” Bà khẽ chạm vào cái trán láng bóng của Thẩm Tri Hạ.
“Hi hi, con biết mẹ là tốt nhất mà.” Thẩm Tri Hạ ôm lấy cánh tay Ngũ Thu Lan nũng nịu.
“Mẹ, chúng ta mau về nhà đi. Con có thứ hay ho muốn cho mẹ và cha xem đấy!” Thẩm Tri Hạ giả vờ thần bí, hai tay khoác lấy tay cha mẹ, cùng nhau đi về nhà.
Thật là hạnh phúc!
Khung cảnh này cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước. Thì ra đi cùng cha mẹ lại mang đến cảm giác tuyệt vời đến vậy.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Tri Hạ ngày càng rạng rỡ.
---
Vài phút sau, ba người đã về đến nhà.
“Cô út ơi, Tử Mặc nhớ cô lắm~” Vèo một cái, Thẩm Tri Hạ chỉ cảm thấy như có một quả pháo nhỏ lao đến, ôm chặt lấy chân cô.
“Sao cô đi chơi mà không dẫn cháu theo?” Thẩm Tử Mặc mắt đỏ hoe, có chút tủi thân, nũng nịu nói.
Bình thường nếu cô ở nhà, cậu bé luôn bám theo cô.
Nhưng hôm nay vì cô bị ốm, chị dâu Trần Tú Bình sợ cậu con trai nghịch ngợm sẽ làm ồn khiến em chồng không được nghỉ ngơi nên đã dỗ cậu bé cùng đi làm việc với mình.
Thế nên khi về nhà, nhìn thấy cô không nằm nghỉ trong phòng như đã nói, cậu bé lập tức mím chặt môi, cảm thấy vô cùng buồn bã.
Mẹ là đồ nói dối! Cậu sẽ không bao giờ chơi với mẹ nữa!
Rõ ràng là cô út ra ngoài chơi mà không dẫn cậu theo, lại còn nói dối là cô út ở trong phòng nghỉ ngơi!
Sớm biết vậy, sáng nay cậu đã lén vào phòng cô út xem thử rồi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.