Chương 48: Cứ Thèm Đi 2
Thư Thư Thư
12/12/2021
Tô Từ lại gần hơn một xíu, nhỏ giọng dùng âm thanh mềm mại và ngọt ngào nói một câu: "Tôi chờ cậu."
Giọng nói nhẹ nhàng rơi bên tai giống như một sợi lông vũ, thế nhưng Ngô Xảo Diễm nghe thấy lại cứng đờ cả người, sống lưng lạnh toát.
Cô ta gần như không khống chế nổi suy nghĩ muốn run rẩy. Đợi đến khi Tô Từ xoay người rời đi, hơi thở căng thẳng của cô ta vẫn chưa dám thả lỏng.
Ngô Đại Bưu vẫn nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
Thử mãi vẫn không bò dậy được, anh ta ồm ồm gọi Ngô Xảo Diễm, "Còn không mau qua đây kéo anh mày lên? !"
Ngô Xảo Diễm lấy lại tinh thần mới phát hiện ra bản thân bị Tô Từ dọa sợ đến mức cả người toàn mồ hôi lạnh.
Cô ta rời mắt khỏi bóng lưng của Tô Từ, vội vàng đi qua đỡ Ngô Đại Bưu đứng dậy, "Anh thế nào rồi?"
Ngô Đại Bưu sờ mông suýt xoa hai tiếng.
Nhìn thấy bóng lưng đằng xa của Tô Từ, anh ta tiếp tục hét lên hai tiếng: "Con nhỏ thối tha! Mày quay lại đây cho tao!"
Tất nhiên là Tô Từ không quay lại, chỉ cầm theo túi bột đi về nhà.
Ngô Xảo Diễm đỡ cánh tay của Ngô Đại Bưu, vừa nhìn bóng Tô Từ đã đi xa, tim vừa đập thình thịch như sắp chui ra khỏi lồng ngực .
Ngô Đại Bưu xoa bóp hai bên mông và eo, đau đến mức xuýt xoa mấy cái.
Anh ta khẽ cắn môi, quay đầu nhìn về hướng Ngô Xảo Diễm, nhíu mày hỏi cô ta: "Con nhỏ thối tha học được chiêu này từ bao giờ vậy?"
Cặp mắt của Ngô Xảo Diễm lay chuyển, trong lòng thầm nghĩ mắt —— Đúng vậy, nhỏ Diệp Tứ tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ cô ta không chỉ sống lại mà còn mang theo nguồn sức mạnh to lớn nào đó trở về?
Nếu thật sự như vậy, cô ta chẳng dám bắt nạt con nhỏ đó nữa đâu .
Nhìn sức lực hiện tại của con nhỏ đó, có khi chỉ cần vài giây vài phút đã đánh cô ta chết toi?
Cái tát khi tập thể dục vào buổi sáng ngày hôm nay, sự bỏng rát và nỗi đau âm ỉ khắc cốt ghi tâm trong đầu cô ta.
Hiện tại anh trai bị con nhỏ đó quật ngã như một món đồ chơi, bịch một tiếng rơi xuống mặt đất, xương cốt rã rời hết cả, nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Ngô Đại Bưu thấy Ngô Xảo Diễm ngẩn người, khó chịu mở miệng nói: "Đang nghĩ cái gì thế? Hôm nay anh chưa kịp phòng bị, không biết con nhỏ đó luyện được chiêu này nên mới bị nó đánh ngã. Cứ chờ đến lần sau mà xem. Chắc chắn anh sẽ đánh cho nó một trận đến khi nó quỳ xuống cầu xin!"
Hiện tại trong lòng Ngô Xảo Diễm thấy hơi mơ hồ. Cô ta nhìn về phía Ngô Đại Bưu rồi nói: "Anh, hay là. . . . . . bỏ qua đi. . . . . ."
Ngô Đại Bưu trừng mắt, bày ra vẻ mặt dữ tợn rồi nói: “Bỏ qua cái gì mà bỏ qua? Mày bị nó tát cho một cái, lại còn bị phạt đứng cả nửa ngày trời, giờ anh mày bị nó quật ngã như thế, sao có thể bỏ qua được? Một con nhóc mới học được một hai chiêu phòng thân mà đã muốn lên trời sao?"
Anh ta vừa nói vừa đi về hướng thôn làng của đội tám, sau đó nghi hoặc hỏi: "Mày nói xem. . . . . . Chiêu đó nó học từ ai?"
Ngô Xảo Diễm đi theo bên cạnh anh ta, lắc đầu nói: "Không biết."
Ngô Đại Bưu đi khập khà khập khiễng, thỉnh thoảng đau đến mức nghiến răng, vẫn là câu nói đó: "Hôm nay anh chưa kịp phòng bị, cứ chờ lần sau mà xem. . . . . ."
Nói xong mới nhớ ra cái gì đó, anh ta nhìn về phía Ngô Xảo Diễm, "Chuyện vừa rồi không được nói cho người khác biết, bao gồm cả cha mẹ. Anh mày còn phải giữ mặt mũi."
Trong lòng Ngô Xảo Diễm đang nghĩ đến chuyện mơ hồ gì đó.
Cô ta lên tiếng trả lời một cách hơi lơ đãng: "Anh, em biết rồi."
Ngô Xảo Diễm đỡ Ngô Đại Bưu đi khập khiễng về đến nhà.
Mẹ của anh ta Triệu Tú Cúc đang bưng bát lên tiếng hỏi: "Hai đứa đi đâu mà không ăn cơm thế?"
Ngô Đại Bưu đi cà nhắc đến cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Cha anh ta Ngô Hữu Tài nhìn anh ta rồi hỏi: "Lại đi đánh nhau với người ta à?"
Ngô Đại Bưu cầm lấy đũa, chờ Ngô Xảo Diễm bê cơm qua.
Trước tiên anh ta gắp một miếng dưa muối cho vào miệng nhai rồi trả lời: "Không phải, đi đường không cẩn thận nên trượt chân ngã xuống con rạch, suýt chút nữa thì bị gãy chân."
Ngô Hữu Tài bán tín bán nghi với câu trả lời của anh ta, nhưng không hỏi thêm gì.
Triệu Tú Cúc thấy hơi đau lòng, nói một câu: "Không biết đi đường phải chậm rãi à?"
Ngô Xảo Diễm bưng bát cơm tới, Ngô Đại Bưu cầm cái bánh bột ngô cắn một miếng.
Tiếp theo lại thêm một miếng dưa muối nhai trong miệng, anh ta trả lời một cách ậm ừ: "Chỉ là ngã một cái thôi mà, không nghiêm trọng."
Ngô Xảo Diễm còn đang suy nghĩ chuyện của Tô Từ.
Cô ta bưng bát của mình ngồi xuống, thu lại ánh mắt yên lặng ngồi ăn cơm.
Những người khác đang nói chuyện, cô ta đều nghe không lọt tai.
Giọng nói nhẹ nhàng rơi bên tai giống như một sợi lông vũ, thế nhưng Ngô Xảo Diễm nghe thấy lại cứng đờ cả người, sống lưng lạnh toát.
Cô ta gần như không khống chế nổi suy nghĩ muốn run rẩy. Đợi đến khi Tô Từ xoay người rời đi, hơi thở căng thẳng của cô ta vẫn chưa dám thả lỏng.
Ngô Đại Bưu vẫn nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
Thử mãi vẫn không bò dậy được, anh ta ồm ồm gọi Ngô Xảo Diễm, "Còn không mau qua đây kéo anh mày lên? !"
Ngô Xảo Diễm lấy lại tinh thần mới phát hiện ra bản thân bị Tô Từ dọa sợ đến mức cả người toàn mồ hôi lạnh.
Cô ta rời mắt khỏi bóng lưng của Tô Từ, vội vàng đi qua đỡ Ngô Đại Bưu đứng dậy, "Anh thế nào rồi?"
Ngô Đại Bưu sờ mông suýt xoa hai tiếng.
Nhìn thấy bóng lưng đằng xa của Tô Từ, anh ta tiếp tục hét lên hai tiếng: "Con nhỏ thối tha! Mày quay lại đây cho tao!"
Tất nhiên là Tô Từ không quay lại, chỉ cầm theo túi bột đi về nhà.
Ngô Xảo Diễm đỡ cánh tay của Ngô Đại Bưu, vừa nhìn bóng Tô Từ đã đi xa, tim vừa đập thình thịch như sắp chui ra khỏi lồng ngực .
Ngô Đại Bưu xoa bóp hai bên mông và eo, đau đến mức xuýt xoa mấy cái.
Anh ta khẽ cắn môi, quay đầu nhìn về hướng Ngô Xảo Diễm, nhíu mày hỏi cô ta: "Con nhỏ thối tha học được chiêu này từ bao giờ vậy?"
Cặp mắt của Ngô Xảo Diễm lay chuyển, trong lòng thầm nghĩ mắt —— Đúng vậy, nhỏ Diệp Tứ tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ cô ta không chỉ sống lại mà còn mang theo nguồn sức mạnh to lớn nào đó trở về?
Nếu thật sự như vậy, cô ta chẳng dám bắt nạt con nhỏ đó nữa đâu .
Nhìn sức lực hiện tại của con nhỏ đó, có khi chỉ cần vài giây vài phút đã đánh cô ta chết toi?
Cái tát khi tập thể dục vào buổi sáng ngày hôm nay, sự bỏng rát và nỗi đau âm ỉ khắc cốt ghi tâm trong đầu cô ta.
Hiện tại anh trai bị con nhỏ đó quật ngã như một món đồ chơi, bịch một tiếng rơi xuống mặt đất, xương cốt rã rời hết cả, nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Ngô Đại Bưu thấy Ngô Xảo Diễm ngẩn người, khó chịu mở miệng nói: "Đang nghĩ cái gì thế? Hôm nay anh chưa kịp phòng bị, không biết con nhỏ đó luyện được chiêu này nên mới bị nó đánh ngã. Cứ chờ đến lần sau mà xem. Chắc chắn anh sẽ đánh cho nó một trận đến khi nó quỳ xuống cầu xin!"
Hiện tại trong lòng Ngô Xảo Diễm thấy hơi mơ hồ. Cô ta nhìn về phía Ngô Đại Bưu rồi nói: "Anh, hay là. . . . . . bỏ qua đi. . . . . ."
Ngô Đại Bưu trừng mắt, bày ra vẻ mặt dữ tợn rồi nói: “Bỏ qua cái gì mà bỏ qua? Mày bị nó tát cho một cái, lại còn bị phạt đứng cả nửa ngày trời, giờ anh mày bị nó quật ngã như thế, sao có thể bỏ qua được? Một con nhóc mới học được một hai chiêu phòng thân mà đã muốn lên trời sao?"
Anh ta vừa nói vừa đi về hướng thôn làng của đội tám, sau đó nghi hoặc hỏi: "Mày nói xem. . . . . . Chiêu đó nó học từ ai?"
Ngô Xảo Diễm đi theo bên cạnh anh ta, lắc đầu nói: "Không biết."
Ngô Đại Bưu đi khập khà khập khiễng, thỉnh thoảng đau đến mức nghiến răng, vẫn là câu nói đó: "Hôm nay anh chưa kịp phòng bị, cứ chờ lần sau mà xem. . . . . ."
Nói xong mới nhớ ra cái gì đó, anh ta nhìn về phía Ngô Xảo Diễm, "Chuyện vừa rồi không được nói cho người khác biết, bao gồm cả cha mẹ. Anh mày còn phải giữ mặt mũi."
Trong lòng Ngô Xảo Diễm đang nghĩ đến chuyện mơ hồ gì đó.
Cô ta lên tiếng trả lời một cách hơi lơ đãng: "Anh, em biết rồi."
Ngô Xảo Diễm đỡ Ngô Đại Bưu đi khập khiễng về đến nhà.
Mẹ của anh ta Triệu Tú Cúc đang bưng bát lên tiếng hỏi: "Hai đứa đi đâu mà không ăn cơm thế?"
Ngô Đại Bưu đi cà nhắc đến cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Cha anh ta Ngô Hữu Tài nhìn anh ta rồi hỏi: "Lại đi đánh nhau với người ta à?"
Ngô Đại Bưu cầm lấy đũa, chờ Ngô Xảo Diễm bê cơm qua.
Trước tiên anh ta gắp một miếng dưa muối cho vào miệng nhai rồi trả lời: "Không phải, đi đường không cẩn thận nên trượt chân ngã xuống con rạch, suýt chút nữa thì bị gãy chân."
Ngô Hữu Tài bán tín bán nghi với câu trả lời của anh ta, nhưng không hỏi thêm gì.
Triệu Tú Cúc thấy hơi đau lòng, nói một câu: "Không biết đi đường phải chậm rãi à?"
Ngô Xảo Diễm bưng bát cơm tới, Ngô Đại Bưu cầm cái bánh bột ngô cắn một miếng.
Tiếp theo lại thêm một miếng dưa muối nhai trong miệng, anh ta trả lời một cách ậm ừ: "Chỉ là ngã một cái thôi mà, không nghiêm trọng."
Ngô Xảo Diễm còn đang suy nghĩ chuyện của Tô Từ.
Cô ta bưng bát của mình ngồi xuống, thu lại ánh mắt yên lặng ngồi ăn cơm.
Những người khác đang nói chuyện, cô ta đều nghe không lọt tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.