[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Chương 44: Chung Chăn Chung Gối (3)
Mãn Thấm
30/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người dân ở quê dậy rất sớm, mới năm giờ đã có rất nhiều phụ nữ cần cù thức dậy, tiếng gánh nước, múc nước, tiếng trò chuyện rì rào, tiếng nhóm lửa, quẹt diêm, tiếng lạch cạch của nồi niêu xoong chảo, những âm thanh đó dù xa hay gần, to hay nhỏ, hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng độc đáo ở miền thôn quê, chậm rãi truyền đến tai Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị không thể ngủ được nữa.
Cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Tô Tầm Vị bị bất ngờ, chợt giật nảy mình, suýt chút nữa hét lên.
Kiếp trước cô độc thân hẳn ba mươi năm, trên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cô thật sự còn chưa thích ứng được.
Nhưng mà cũng may cô phản ứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, nhớ ra sự thật mình đã xuyên qua đây, cô kìm nén tiếng hét trên môi xuống, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Chào buổi sáng. Có phải do tôi đánh thức anh rồi không?"
Vẻ mặt của Tả Cánh Thành lại tự nhiên hơn Tô Tầm Vị nhiều.
Từ đầu tới cuối vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, không thể nhìn rõ được cảm xúc gì, nhưng thái độ và giọng nói khi cất lên lại rất khách sáo: “Không phải đâu, tôi luôn thức dậy vào thời điểm này.”
Nói xong, anh xoay người xuống giường, mặc quần dài, áo dài tay vào.
Không thể không nói người đàn ông này bẩm sinh đã là một cái móc quần áo, Tô Tầm Vị cũng phát hiện ra chất liệu quần áo của anh đều rất tốt.
Tô Tầm Vị biết mặc đồ ngủ đi ngủ sẽ phải đối mặt với cảnh tượng xấu hổ khi thay quần áo vào buổi sáng. nên đêm qua cô đã rất thông minh, vẫn mặc nguyên bộ đồ đi ngủ.
Mặc dù rất khó chịu nhưng Tô Tầm Vị cảm thấy mình nhất định phải phải làm quen với điều này.
Cô đứng dậy, nói: “Tôi đi đun nước nóng, rồi nấu bữa sáng, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi làm nhé.”
Căn tin của mấy thanh niên trí thức chỉ phục vụ hai bữa, không bao gồm bữa sáng.
Dân làng ở địa phương đều ăn sáng tại nhà trước khi ra ngoài, nếu là thanh niên có học thức thì phải tự làm bữa sáng, nếu không sẽ đói.
Tô Tầm Vị đi vào phòng bếp, mẹ Tô cũng vừa thức dậy.
Mẹ Tô chưa bao giờ thấy Tô Tầm Vị dậy sớm như vậy, không nhịn được kinh ngạc nói: “Người đã lập gia đình khác hẳn với con nhóc trước đây nha, mẹ đã nuôi con hơn hai mươi năm, ngoại trừ lúc cho con bú, chưa bao giờ thấy con dậy sớm như này.”
Vừa dứt câu, câu này cứ như thể cô cố tình dậy sớm vì Tả Cánh Thành vậy.
Trong mắt Tô Tầm Vị hiện lên ý không nói nên lời, cười nói: “Mẹ, mẹ nói có lý, con đã hứa với đội trưởng Vương là nay sẽ đi làm rồi, mà không phải mẹ dậy làm bữa sáng sao? "
Người dân ở quê dậy rất sớm, mới năm giờ đã có rất nhiều phụ nữ cần cù thức dậy, tiếng gánh nước, múc nước, tiếng trò chuyện rì rào, tiếng nhóm lửa, quẹt diêm, tiếng lạch cạch của nồi niêu xoong chảo, những âm thanh đó dù xa hay gần, to hay nhỏ, hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng độc đáo ở miền thôn quê, chậm rãi truyền đến tai Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị không thể ngủ được nữa.
Cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Tô Tầm Vị bị bất ngờ, chợt giật nảy mình, suýt chút nữa hét lên.
Kiếp trước cô độc thân hẳn ba mươi năm, trên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cô thật sự còn chưa thích ứng được.
Nhưng mà cũng may cô phản ứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, nhớ ra sự thật mình đã xuyên qua đây, cô kìm nén tiếng hét trên môi xuống, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Chào buổi sáng. Có phải do tôi đánh thức anh rồi không?"
Vẻ mặt của Tả Cánh Thành lại tự nhiên hơn Tô Tầm Vị nhiều.
Từ đầu tới cuối vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, không thể nhìn rõ được cảm xúc gì, nhưng thái độ và giọng nói khi cất lên lại rất khách sáo: “Không phải đâu, tôi luôn thức dậy vào thời điểm này.”
Nói xong, anh xoay người xuống giường, mặc quần dài, áo dài tay vào.
Không thể không nói người đàn ông này bẩm sinh đã là một cái móc quần áo, Tô Tầm Vị cũng phát hiện ra chất liệu quần áo của anh đều rất tốt.
Tô Tầm Vị biết mặc đồ ngủ đi ngủ sẽ phải đối mặt với cảnh tượng xấu hổ khi thay quần áo vào buổi sáng. nên đêm qua cô đã rất thông minh, vẫn mặc nguyên bộ đồ đi ngủ.
Mặc dù rất khó chịu nhưng Tô Tầm Vị cảm thấy mình nhất định phải phải làm quen với điều này.
Cô đứng dậy, nói: “Tôi đi đun nước nóng, rồi nấu bữa sáng, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi làm nhé.”
Căn tin của mấy thanh niên trí thức chỉ phục vụ hai bữa, không bao gồm bữa sáng.
Dân làng ở địa phương đều ăn sáng tại nhà trước khi ra ngoài, nếu là thanh niên có học thức thì phải tự làm bữa sáng, nếu không sẽ đói.
Tô Tầm Vị đi vào phòng bếp, mẹ Tô cũng vừa thức dậy.
Mẹ Tô chưa bao giờ thấy Tô Tầm Vị dậy sớm như vậy, không nhịn được kinh ngạc nói: “Người đã lập gia đình khác hẳn với con nhóc trước đây nha, mẹ đã nuôi con hơn hai mươi năm, ngoại trừ lúc cho con bú, chưa bao giờ thấy con dậy sớm như này.”
Vừa dứt câu, câu này cứ như thể cô cố tình dậy sớm vì Tả Cánh Thành vậy.
Trong mắt Tô Tầm Vị hiện lên ý không nói nên lời, cười nói: “Mẹ, mẹ nói có lý, con đã hứa với đội trưởng Vương là nay sẽ đi làm rồi, mà không phải mẹ dậy làm bữa sáng sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.