Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Cá Mặn
Chương 35: Bắt đầu bán hàng
Nhất Xan Cật Ngũ Oản
10/06/2023
Sáng sớm hôm sau, Lâm Lâm đi tới Cung Tiêu Xã báo danh với quản lý, cô được hướng dẫn sơ bộ về cách bán hàng, bán vải chỉ cần nắm vững việc cắt đo và giá tiền nên cũng rất đơn giản, rất nhanh Lâm Lâm liền nắm vững các thao tác. Cô tiếp nhận quầy vải và bắt đầu làm việc ca sáng từ lúc 7 giờ đến 12 giờ trưa, sau đó nghỉ trưa một tiếng, buổi chiều sẽ làm từ 13 gờ đến 17 giờ.
Quầy hàng của Lâm Lâm ở chung một gian với quầy bán gia vị, cả một buổi sáng Lâm Lâm để ý tới quầy hàng bên cạnh mình đều có khách đến khách đi liên tục, riêng quầy của cô lại vô cùng vắng vẻ chỉ có ba khách ghé thăm. Điều này cũng tương đối dễ hiểu, người sống ở thời đại này đa phần cuộc sống đều khó khăn, giá vải dệt cũng khá cao hơn nữa còn cần có phiếu vải, nếu không có đại sự gì thì cũng sẽ không mua vải dệt làm quần áo, chỉ một bộ cũng có thể mặc từ năm này qua năm khác, nếu rách chỗ nào thì vá lại chỗ đó rồi tiếp tục mặc.
Thời gian buổi chiều, quầy hàng vải cũng chỉ có thêm năm người tới mua, trong quá trình bán hàng cô cũng thử thăm dò việc bán dây buộc tóc, cô không dám làm quá lộ liễu vì sợ bị người khác chú ý. Hôm nay cô cố tình tết hai bím tóc hai bên, mỗi bím tóc cô lại dùng một kiểu dây buộc tóc thắt lại trông rất nổi bật. Trong tám khách hàng tới mua có đến sáu người hỏi thăm về dây tóc cô đang cột.
"Đồng chí, dây buộc tóc này nhìn rất giống màu sắc kiểu vải ở trên quầy, nhưng hình dáng rất đẹp mắt, chỗ các cô có bán sao?"
"Cái này là tôi rảnh rỗi tự mua vải về làm thôi, chỗ này tôi có làm dư ra một ít để thay đổi, cô xem." Lâm Lâm vừa nói vừa cho khách hàng xem trong túi có ba bốn mẫu dây buộc tóc khác, cô không bỏ ra số lượng quá nhiều.
"Đẹp quá, đồng chí, nói thật với cô tôi bình thường mất rất nhiều thời gian để buộc tóc, nhìn cái này của cô rất thuận tiện, cô có thể để lại cho cô mấy cái được không, tôi sẽ đổi với cô."
"Chị đã nói vậy thì tôi để lại cho chị, dù sao tôi làm cũng dư ra chưa cần dùng gấp, một cái này tôi làm mất 1 mao 2 phân, chị muốn đổi mấy cái?"
"Cảm ơn cô, vậy tôi lấy ba cái nhé." Cô gái vui mừng nói, bình thường mua vải 1 thước đã hơn ba đồng rồi, mua mấy chiếc dây buộc tóc này tính ra còn không bằng số lẻ tiền mua vải, mà lại có thể làm đẹp.
"Tôi đổi với cô 3 cái, tổng là 3 mao 6 phân."
Cứ như vậy đến tầm 4 giờ chiều với sáu vị khách Lâm Lâm bán được 12 chiếc dây buộc tóc. Với tình hình này Lâm Lâm cần suy tính lại về kế hoạch bán dây buộc tóc của mình, nếu mỗi ngày chỉ bán được khoảng 10 chiếc dây buộc tóc, tính cả những ngày lễ Tết người tới mua nhiều thì cô cũng chỉ bán được khoảng 300 đến 400 cái một tháng là cùng, tiền kiếm được là 30 đến 40 đồng, mặc dù cao hơn một tháng tiền lương nhưng so với việc buôn bán trước đó thì không bằng.
Lần trước cô đã bán cho Ngưu Đại Nữu 100 chiếc dây buộc tóc, nếu chị ấy bán tốt thì cũng coi như đây là một nguồn thu khá ổn định. Cô đang nghĩ tới việc tới chợ đen tìm hiểu tình hình, trước đó có giao dịch với Cao Đức một vài lần, thấy hắn làm người để hợp tác khá được, vừa có hiểu biết về chợ đen, lại vừa có khả năng ăn nói. Làm ở Cung Tiêu Xã một tháng có được 4 ngày nghỉ, Lâm Lâm dự tính cuối tuần này sẽ tới tìm gặp Cao Đức để đàm phán thử.
Càng gần tới giờ tan ca thì lượng người tới Cung Tiêu Xã càng ít, chỉ còn thưa thớt vài người.
"Xin chào, cô là người mới tới thay cho Thúy Hồng sao? Cô tên là gì vậy? Tôi là Lê Hạnh, cô có thể gọi tôi là Hạnh Tử." Lâm Lâm biết Thúy Hồng là nhân viên bán hàng cũ của quầy vải, người hỏi chính là nhân viên quầy gia vị cùng gian với cô.
"Hạnh Tử, chào cô, tôi tên Lâm Lâm, rất vui khi được biết cô." Lâm Lâm gật đầu mỉm cười nói.
"Lâm Lâm, nhìn cô còn rất trẻ nha, cô bao nhiêu tuổi vậy? Đã có gia đình chưa?" Hạnh Tử thấy Lâm Lâm nói chuyện rất dễ gần, liền vui vẻ bắt chuyện.
"Tôi hiện tại 18 tuổi, tháng 10 năm nay sẽ kết hôn." Lâm Lâm từ tốn trả lời từng câu hỏi của Lê Hạnh.
"A, thảo nào nhìn em trẻ như vậy, chị lớn hơn em bốn tuổi, ở nhà cũng đã có đứa nhỏ 3 tuổi rồi." Lê Hạnh thấy cô nhỏ tuổi hơn mình thì quan tâm hỏi han "Vậy em ở đây cùng với người nhà hay là ở trong khu ký túc xá của Cung Tiêu Xã?"
"Em là người ở thôn Nam Khê, mới dọn vào ký túc xá ngày hôm qua, phòng em ở lầu 3 phòng 309, hôm nào rảnh mời chị ghé chơi."
"Nếu em ở ký túc xá thì không thể nấu ăn, chỉ có thể ăn ở nhà ăn Cung Tiêu Xã, như vậy sẽ rất đắt, em nên đăng ký vé ăn tháng thì sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều." Lê Hạnh chân thành cho cô lời khuyên.
Quầy hàng của Lâm Lâm ở chung một gian với quầy bán gia vị, cả một buổi sáng Lâm Lâm để ý tới quầy hàng bên cạnh mình đều có khách đến khách đi liên tục, riêng quầy của cô lại vô cùng vắng vẻ chỉ có ba khách ghé thăm. Điều này cũng tương đối dễ hiểu, người sống ở thời đại này đa phần cuộc sống đều khó khăn, giá vải dệt cũng khá cao hơn nữa còn cần có phiếu vải, nếu không có đại sự gì thì cũng sẽ không mua vải dệt làm quần áo, chỉ một bộ cũng có thể mặc từ năm này qua năm khác, nếu rách chỗ nào thì vá lại chỗ đó rồi tiếp tục mặc.
Thời gian buổi chiều, quầy hàng vải cũng chỉ có thêm năm người tới mua, trong quá trình bán hàng cô cũng thử thăm dò việc bán dây buộc tóc, cô không dám làm quá lộ liễu vì sợ bị người khác chú ý. Hôm nay cô cố tình tết hai bím tóc hai bên, mỗi bím tóc cô lại dùng một kiểu dây buộc tóc thắt lại trông rất nổi bật. Trong tám khách hàng tới mua có đến sáu người hỏi thăm về dây tóc cô đang cột.
"Đồng chí, dây buộc tóc này nhìn rất giống màu sắc kiểu vải ở trên quầy, nhưng hình dáng rất đẹp mắt, chỗ các cô có bán sao?"
"Cái này là tôi rảnh rỗi tự mua vải về làm thôi, chỗ này tôi có làm dư ra một ít để thay đổi, cô xem." Lâm Lâm vừa nói vừa cho khách hàng xem trong túi có ba bốn mẫu dây buộc tóc khác, cô không bỏ ra số lượng quá nhiều.
"Đẹp quá, đồng chí, nói thật với cô tôi bình thường mất rất nhiều thời gian để buộc tóc, nhìn cái này của cô rất thuận tiện, cô có thể để lại cho cô mấy cái được không, tôi sẽ đổi với cô."
"Chị đã nói vậy thì tôi để lại cho chị, dù sao tôi làm cũng dư ra chưa cần dùng gấp, một cái này tôi làm mất 1 mao 2 phân, chị muốn đổi mấy cái?"
"Cảm ơn cô, vậy tôi lấy ba cái nhé." Cô gái vui mừng nói, bình thường mua vải 1 thước đã hơn ba đồng rồi, mua mấy chiếc dây buộc tóc này tính ra còn không bằng số lẻ tiền mua vải, mà lại có thể làm đẹp.
"Tôi đổi với cô 3 cái, tổng là 3 mao 6 phân."
Cứ như vậy đến tầm 4 giờ chiều với sáu vị khách Lâm Lâm bán được 12 chiếc dây buộc tóc. Với tình hình này Lâm Lâm cần suy tính lại về kế hoạch bán dây buộc tóc của mình, nếu mỗi ngày chỉ bán được khoảng 10 chiếc dây buộc tóc, tính cả những ngày lễ Tết người tới mua nhiều thì cô cũng chỉ bán được khoảng 300 đến 400 cái một tháng là cùng, tiền kiếm được là 30 đến 40 đồng, mặc dù cao hơn một tháng tiền lương nhưng so với việc buôn bán trước đó thì không bằng.
Lần trước cô đã bán cho Ngưu Đại Nữu 100 chiếc dây buộc tóc, nếu chị ấy bán tốt thì cũng coi như đây là một nguồn thu khá ổn định. Cô đang nghĩ tới việc tới chợ đen tìm hiểu tình hình, trước đó có giao dịch với Cao Đức một vài lần, thấy hắn làm người để hợp tác khá được, vừa có hiểu biết về chợ đen, lại vừa có khả năng ăn nói. Làm ở Cung Tiêu Xã một tháng có được 4 ngày nghỉ, Lâm Lâm dự tính cuối tuần này sẽ tới tìm gặp Cao Đức để đàm phán thử.
Càng gần tới giờ tan ca thì lượng người tới Cung Tiêu Xã càng ít, chỉ còn thưa thớt vài người.
"Xin chào, cô là người mới tới thay cho Thúy Hồng sao? Cô tên là gì vậy? Tôi là Lê Hạnh, cô có thể gọi tôi là Hạnh Tử." Lâm Lâm biết Thúy Hồng là nhân viên bán hàng cũ của quầy vải, người hỏi chính là nhân viên quầy gia vị cùng gian với cô.
"Hạnh Tử, chào cô, tôi tên Lâm Lâm, rất vui khi được biết cô." Lâm Lâm gật đầu mỉm cười nói.
"Lâm Lâm, nhìn cô còn rất trẻ nha, cô bao nhiêu tuổi vậy? Đã có gia đình chưa?" Hạnh Tử thấy Lâm Lâm nói chuyện rất dễ gần, liền vui vẻ bắt chuyện.
"Tôi hiện tại 18 tuổi, tháng 10 năm nay sẽ kết hôn." Lâm Lâm từ tốn trả lời từng câu hỏi của Lê Hạnh.
"A, thảo nào nhìn em trẻ như vậy, chị lớn hơn em bốn tuổi, ở nhà cũng đã có đứa nhỏ 3 tuổi rồi." Lê Hạnh thấy cô nhỏ tuổi hơn mình thì quan tâm hỏi han "Vậy em ở đây cùng với người nhà hay là ở trong khu ký túc xá của Cung Tiêu Xã?"
"Em là người ở thôn Nam Khê, mới dọn vào ký túc xá ngày hôm qua, phòng em ở lầu 3 phòng 309, hôm nào rảnh mời chị ghé chơi."
"Nếu em ở ký túc xá thì không thể nấu ăn, chỉ có thể ăn ở nhà ăn Cung Tiêu Xã, như vậy sẽ rất đắt, em nên đăng ký vé ăn tháng thì sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều." Lê Hạnh chân thành cho cô lời khuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.