Thập Niên 70 Xuyên Qua Làm Cá Mặn
Chương 29: Gặp Lừa Đảo 2
Nhất Xan Cật Ngũ Oản
07/06/2023
Bà lão kia nghe thấy Lâm Lâm muốn đi báo công an, tiếng kêu càng trở nên lớn hơn: "Sao số tôi lại khổ như thế này, chồng thì qua đời từ sớm, một mình vất vả nuôi lớn con trai, ai ngờ con trai lại mê mệt đứa con dâu xinh đẹp nhà người ta, nhất quyết đòi cưới về làm vợ. Nhà tôi nhịn ăn nhịn tiêu lấy hết 100 đồng tiết kiệm làm sính lễ. Ai mà ngờ con dâu vừa vào cửa đã chê nhà tôi nghèo, không muốn sống cùng đòi bỏ đi, tôi đuổi theo khuyên bảo nó về mà còn bị nó ra tay đẩy ngã, ông trời ơi, tôi đã làm gì nên tội mà đối xử với tôi như vậy."
"Thảo nào nhìn mẹ chồng thì ăn mặc quần áo cũ mà con dâu lại quần áo mới toanh, cô con dâu này rước về cũng mất tận 100 đồng, vậy mà còn muốn trốn a."
"Trời ạ! 100 đồng đấy, số tiền này đủ cho nhà tôi cưới về 3, 4 cô con dâu rồi, nhà chồng chịu chi như thế mà còn không an phận."
"Mẹ, người làm sao vậy? Mẹ người đừng làm con sợ." Một người đàn ông tầm 30 tuổi đột nhiên từ trong đám người chạy ra, ôm lấy bà lão đang ngồi trên mặt đất đỡ dậy.
"Ni nhi, anh biết em chê nhà anh nghèo, em không muốn sống cùng anh, nếu em có bất mãn gì thì cứ trút lên người anh đi, nhưng dù sao thì mẹ anh đối với em cũng rất tốt, sao em lại ra tay với bà?" Người đàn ông vừa nói vừa tiến về phía Lâm Lâm, cô lùi lại muốn tránh ra xa nhưng quên mất chân còn đang bị đau, chưa kịp né thì đã bị hắn ta bắt lấy cổ tay.
"Anh trước tiên buông tay ra, đang ban ngày ban mặt anh còn lôi lôi kéo kéo cẩn thận bị bắt vì tội lưu manh đấy." Cổ tay Lâm Lâm bị giữ chặt, muốn tránh thoát cũng không thoát được, cô biết bản thân đã gặp phải bọn buôn người có tổ chức, vừa rồi chúng còn bịa lý do cô đang bỏ trốn nên giờ cô có phủ nhận thì cũng chưa chắc có người tin. Hiện tại cô phải giữ bình tĩnh và nhanh chóng tìm cách đối phó.
"Ni nhi, em còn đang giận anh như vậy, anh chỉ sợ nếu buông tay thì em sẽ lại bỏ đi, có chuyện gì chúng ra về nhà lại nói tiếp được không." Lúc nãy đứng trong đám đông hắn cũng đã thấy Lâm Lâm bảo người đi báo công an rồi, bình thường bọn chúng chọn đối tượng ra tay đều là những cô gái trẻ tuổi đi một mình, vừa xảy ra chuyện đã khóc lóc phủ nhận. Không ngờ hôm nay đụng phải cô gái này, xảy ra chuyện còn bình tĩnh đi báo công an khiến bọn chúng không kịp trở tay phải thay đổi kế hoạch. Giờ hắn cũng có chút hoảng hốt muốn nhanh chóng giải quyết trước khi công an tới, liền mạnh tay kéo Lâm Lâm rời đi.
Lâm Lâm biết nếu để bọn họ kéo đi thì chính mình sẽ xong đời, cô cần phải kéo dài thời gian, nhìn mọi người xung quanh nói: "Các vị, tôi không phải là con dâu của bọn họ, nếu đúng như lời bọn họ nói là tôi đang bỏ trốn thì sao dám tìm người báo công an chứ, đám người này chính là bọn buôn người, đang muốn bắt cóc."
"Con dâu a, dù con không muốn nhận người mẹ chồng này cũng được, nhưng Thiết Đầu luôn đối với con rất tốt, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc là mẹ cũng không cầu mong điều gì. Sau khi về nhà mẹ sẽ để vợ chồng các con phân gia, hai đứa cũng không cần phụng dưỡng mẹ, nó có sức khỏe có thể lao động, con cũng không cần lo lắng cuộc sống trôi qua nghèo khổ đâu." Bà ta vừa nói vừa khóc dáng vẻ rất thương tâm.
Mọi người nghe thấy vậy thì khe khẽ nói nhỏ, cũng không phân rõ lời nói của ai mới là sự thật.
Lâm Lâm nhìn cảnh này thì biết dùng lời nói không có tác dụng, đám người ở đây chỉ muốn bo bo giữ mình, không có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản. Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào sức của mình.
Cô nhìn về phía trước có đám người đứng xem náo nhiệt, trên tay vài người có đang ôm rổ đựng đồ, cô nhân lúc vừa đi qua chỗ đám người liền vươn tay giật lấy hai cái rổ trong tay 2 người gần nhất rồi ném mạnh xuống đất. Đồ trong rổ văng ra tung tóe, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Lâm liền dùng dân giẫm mạnh lên mấy miếng thịt heo trên đất.
Hai người vừa rồi không kịp phòng bị, hồi phục lại tinh thần thấy đồ của mình bị làm hỏng liền giận dữ tiến lên chặn lại người đàn ông đang kéo Lâm Lâm: "Vợ anh làm hỏng đồ của chúng tôi, mau đền tiền đi, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây."
"Đúng vậy, đền tiền đi, của tôi là 6 đồng 8 mao, thêm một phiếu thịt và một phiếu lương thực, không có phiếu thì giao 9 đồng." Một bác gái trung niên bị giật đồ cũng đứng trước cản lại.
"Thảo nào nhìn mẹ chồng thì ăn mặc quần áo cũ mà con dâu lại quần áo mới toanh, cô con dâu này rước về cũng mất tận 100 đồng, vậy mà còn muốn trốn a."
"Trời ạ! 100 đồng đấy, số tiền này đủ cho nhà tôi cưới về 3, 4 cô con dâu rồi, nhà chồng chịu chi như thế mà còn không an phận."
"Mẹ, người làm sao vậy? Mẹ người đừng làm con sợ." Một người đàn ông tầm 30 tuổi đột nhiên từ trong đám người chạy ra, ôm lấy bà lão đang ngồi trên mặt đất đỡ dậy.
"Ni nhi, anh biết em chê nhà anh nghèo, em không muốn sống cùng anh, nếu em có bất mãn gì thì cứ trút lên người anh đi, nhưng dù sao thì mẹ anh đối với em cũng rất tốt, sao em lại ra tay với bà?" Người đàn ông vừa nói vừa tiến về phía Lâm Lâm, cô lùi lại muốn tránh ra xa nhưng quên mất chân còn đang bị đau, chưa kịp né thì đã bị hắn ta bắt lấy cổ tay.
"Anh trước tiên buông tay ra, đang ban ngày ban mặt anh còn lôi lôi kéo kéo cẩn thận bị bắt vì tội lưu manh đấy." Cổ tay Lâm Lâm bị giữ chặt, muốn tránh thoát cũng không thoát được, cô biết bản thân đã gặp phải bọn buôn người có tổ chức, vừa rồi chúng còn bịa lý do cô đang bỏ trốn nên giờ cô có phủ nhận thì cũng chưa chắc có người tin. Hiện tại cô phải giữ bình tĩnh và nhanh chóng tìm cách đối phó.
"Ni nhi, em còn đang giận anh như vậy, anh chỉ sợ nếu buông tay thì em sẽ lại bỏ đi, có chuyện gì chúng ra về nhà lại nói tiếp được không." Lúc nãy đứng trong đám đông hắn cũng đã thấy Lâm Lâm bảo người đi báo công an rồi, bình thường bọn chúng chọn đối tượng ra tay đều là những cô gái trẻ tuổi đi một mình, vừa xảy ra chuyện đã khóc lóc phủ nhận. Không ngờ hôm nay đụng phải cô gái này, xảy ra chuyện còn bình tĩnh đi báo công an khiến bọn chúng không kịp trở tay phải thay đổi kế hoạch. Giờ hắn cũng có chút hoảng hốt muốn nhanh chóng giải quyết trước khi công an tới, liền mạnh tay kéo Lâm Lâm rời đi.
Lâm Lâm biết nếu để bọn họ kéo đi thì chính mình sẽ xong đời, cô cần phải kéo dài thời gian, nhìn mọi người xung quanh nói: "Các vị, tôi không phải là con dâu của bọn họ, nếu đúng như lời bọn họ nói là tôi đang bỏ trốn thì sao dám tìm người báo công an chứ, đám người này chính là bọn buôn người, đang muốn bắt cóc."
"Con dâu a, dù con không muốn nhận người mẹ chồng này cũng được, nhưng Thiết Đầu luôn đối với con rất tốt, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc là mẹ cũng không cầu mong điều gì. Sau khi về nhà mẹ sẽ để vợ chồng các con phân gia, hai đứa cũng không cần phụng dưỡng mẹ, nó có sức khỏe có thể lao động, con cũng không cần lo lắng cuộc sống trôi qua nghèo khổ đâu." Bà ta vừa nói vừa khóc dáng vẻ rất thương tâm.
Mọi người nghe thấy vậy thì khe khẽ nói nhỏ, cũng không phân rõ lời nói của ai mới là sự thật.
Lâm Lâm nhìn cảnh này thì biết dùng lời nói không có tác dụng, đám người ở đây chỉ muốn bo bo giữ mình, không có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản. Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào sức của mình.
Cô nhìn về phía trước có đám người đứng xem náo nhiệt, trên tay vài người có đang ôm rổ đựng đồ, cô nhân lúc vừa đi qua chỗ đám người liền vươn tay giật lấy hai cái rổ trong tay 2 người gần nhất rồi ném mạnh xuống đất. Đồ trong rổ văng ra tung tóe, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Lâm liền dùng dân giẫm mạnh lên mấy miếng thịt heo trên đất.
Hai người vừa rồi không kịp phòng bị, hồi phục lại tinh thần thấy đồ của mình bị làm hỏng liền giận dữ tiến lên chặn lại người đàn ông đang kéo Lâm Lâm: "Vợ anh làm hỏng đồ của chúng tôi, mau đền tiền đi, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây."
"Đúng vậy, đền tiền đi, của tôi là 6 đồng 8 mao, thêm một phiếu thịt và một phiếu lương thực, không có phiếu thì giao 9 đồng." Một bác gái trung niên bị giật đồ cũng đứng trước cản lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.