Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Chương 18: Chợ Đen
Tĩnh Tự Kiêu Dương
30/04/2023
Nói tới đây cô có chút do dự.
Đương nhiên công việc là không thể tùy tiện mua bán, người ta thường tìm người nhà hoặc họ hàng thay mình.
Bất kể hai bên có biết không, nói ra ngoài đều sẽ tìm lý do.
Nhưng đoán chừng khó mà làm bà Lục và Lục Xuân từ bỏ ý đồ.
Nếu bọn họ biết cô bán công việc, đoán chừng sẽ đi nhà xưởng làm ầm lên, cho nên trách nhiệm cần gách vác sau đó cũng không hề nhỏ.
Nghe xong, chủ nhiệm Vương cũng hiểu, ông ta mỉm cười: "Yên tâm, chỉ cần cháu đồng ý bán, những chuyện tiếp sau không cần phải lo, để bác giải quyết."
Nghe ông ta nói như vậy, Lục Hạ mới yên tâm.
Đây chính là nguyên nhân Lục Hạ tìm chủ nhiệm Vương, nghe nói ông ta có nhiều mối quan hệ, phỏng chừng có thể quản thúc được nhà họ Hạ.
Cuối cùng chủ nhiệm Vương vẫn tăng giá lên 1200 đồng, mà Lục Hạ chỉ lấy 1000 đồng, cộng thêm ít tem phiếu.
Sau đó cả hai hẹn nhau ngày mai tới nhà xưởng để chuyển nhượng công việc rồi cô mới đi về.
Sau khi ra khỏi ký túc xá của xưởng bóng đèn, Lục Hạ mới thở phào một hơi.
Thấy thời gian còn sớm, cô quyết định đi dạo xung quanh xem có tìm được chợ đen hay không.
Cô đi chừng hai tiếng đồng hồ mới thấy có bóng người lén lút đeo vác đồ ra vào một con hẻm gần bệnh viện.
Cô khẳng định nơi đây chính là chợ đen.
Nhưng tạo hình hiện giờ của cô không phù hợp để tới đó, nên cải trang đi chút thì tốt hơn.
Có điều lúc này trong tay cô không có gì, nên cô bèn lấy bao tải đựng gạo trong không gian ra làm khăn trùm đầu, che khuất nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt, rồi lặng lẽ đi vào trong.
Kết quả còn chưa bước vào thì đã bị chặn lại.
Lục Hạ hoảng sợ tưởng người ta định bắt mình, đang định chạy thì nghe người nọ nhỏ giọng hỏi: "Tới làm gì?"
Lục Hạ nhìn kỹ anh ta, trông không giống tới bắt người, mới yên tâm: "Tới mua ít đồ."
"Ừ." Người nọ đáp lại: "Năm xu."
"Hả?" Lục Hạ sửng sốt, nhìn thấy anh ta chìa tay ra thì mới hiểu, cô bèn móc ra năm xu đưa cho anh ta.
Người nọ nhận được tiền thì nhường đường.
Lúc này Lục Hạ mới hiểu người này hẳn là canh gác, xem ra chợ đen này hẳn là an toàn.
Có điều sau đó cô lại thấy xót của.
Những năm xu lận!
Toàn bộ tiền tiết kiệm của nguyên thân mới có sáu hào ba xu, mà chỉ vào chợ đen thôi đã mất năm xu rồi.
Có điều người ta cũng có quy tắc của người ta, chí ít như vậy khiến cô cảm thấy an toàn, nên cô không nói gì cả.
Đương nhiên công việc là không thể tùy tiện mua bán, người ta thường tìm người nhà hoặc họ hàng thay mình.
Bất kể hai bên có biết không, nói ra ngoài đều sẽ tìm lý do.
Nhưng đoán chừng khó mà làm bà Lục và Lục Xuân từ bỏ ý đồ.
Nếu bọn họ biết cô bán công việc, đoán chừng sẽ đi nhà xưởng làm ầm lên, cho nên trách nhiệm cần gách vác sau đó cũng không hề nhỏ.
Nghe xong, chủ nhiệm Vương cũng hiểu, ông ta mỉm cười: "Yên tâm, chỉ cần cháu đồng ý bán, những chuyện tiếp sau không cần phải lo, để bác giải quyết."
Nghe ông ta nói như vậy, Lục Hạ mới yên tâm.
Đây chính là nguyên nhân Lục Hạ tìm chủ nhiệm Vương, nghe nói ông ta có nhiều mối quan hệ, phỏng chừng có thể quản thúc được nhà họ Hạ.
Cuối cùng chủ nhiệm Vương vẫn tăng giá lên 1200 đồng, mà Lục Hạ chỉ lấy 1000 đồng, cộng thêm ít tem phiếu.
Sau đó cả hai hẹn nhau ngày mai tới nhà xưởng để chuyển nhượng công việc rồi cô mới đi về.
Sau khi ra khỏi ký túc xá của xưởng bóng đèn, Lục Hạ mới thở phào một hơi.
Thấy thời gian còn sớm, cô quyết định đi dạo xung quanh xem có tìm được chợ đen hay không.
Cô đi chừng hai tiếng đồng hồ mới thấy có bóng người lén lút đeo vác đồ ra vào một con hẻm gần bệnh viện.
Cô khẳng định nơi đây chính là chợ đen.
Nhưng tạo hình hiện giờ của cô không phù hợp để tới đó, nên cải trang đi chút thì tốt hơn.
Có điều lúc này trong tay cô không có gì, nên cô bèn lấy bao tải đựng gạo trong không gian ra làm khăn trùm đầu, che khuất nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt, rồi lặng lẽ đi vào trong.
Kết quả còn chưa bước vào thì đã bị chặn lại.
Lục Hạ hoảng sợ tưởng người ta định bắt mình, đang định chạy thì nghe người nọ nhỏ giọng hỏi: "Tới làm gì?"
Lục Hạ nhìn kỹ anh ta, trông không giống tới bắt người, mới yên tâm: "Tới mua ít đồ."
"Ừ." Người nọ đáp lại: "Năm xu."
"Hả?" Lục Hạ sửng sốt, nhìn thấy anh ta chìa tay ra thì mới hiểu, cô bèn móc ra năm xu đưa cho anh ta.
Người nọ nhận được tiền thì nhường đường.
Lúc này Lục Hạ mới hiểu người này hẳn là canh gác, xem ra chợ đen này hẳn là an toàn.
Có điều sau đó cô lại thấy xót của.
Những năm xu lận!
Toàn bộ tiền tiết kiệm của nguyên thân mới có sáu hào ba xu, mà chỉ vào chợ đen thôi đã mất năm xu rồi.
Có điều người ta cũng có quy tắc của người ta, chí ít như vậy khiến cô cảm thấy an toàn, nên cô không nói gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.