Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Chương 38: Đồng Hồ
Tĩnh Tự Kiêu Dương
02/05/2023
Những người khác thấy cô như vậy cũng không muốn nói thêm.
Lục Hạ ăn xong, để luôn bát xuống rồi đi thẳng vào trong phòng.
Vào đến phòng rồi cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bà Lục chửi rủa bên ngoài.
Lục Hạ nghe xong cũng không để ý, nhưng cô cười lạnh khi nghĩ đến thái độ của ông Lục vừa rồi.
Người cha này của cô tuy rằng bình thường ít nói, còn hiếu thảo một cách ngu xuẩn, trong mắt người ngoài thì là người thành thật cù lần, thế nên làm công nhân bốc vác nhiều năm như vậy cũng không thể chuyển sang cương vị khác được.
Nhưng ở nhà này thì ông ta là người nói một không nói hai, bà Lục bình thường có vẻ rất ồn ào như thể rất lợi hại, nhưng trên thực tế có chuyện hệ trọng gì thì bà ta vẫn nghe lời ông Lục.
Có điều ông Lục cũng có điểm tốt, đó là số tiền nbản thân bà Lục kiếm được, ngoài mỗi tháng để một phần lo cho gia đình, phầncòn lại bà ta có thể gửi về lo cho nhà mẹ đẻ, nhưng tiền của nhà họ Lục thì tiêu xài như nào là phải nghe theo ông Lục.
Cũng chính vì vậy, cho nên mới vừa rồi ông Lục lạnh mặt cái là bà ta ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Có điều cô biết sau lần này coi như cô cùng người trong nhà đã làm căng rồi, nhưng cô không quan tâm.
Buổi tối cô tiếp tục làm ruộng, hôm sau tỉnh lại quả nhiên trên bàn không có cơm của cô, cô cùng không để ý.
Sau khi ra ngoài, cô đến tiệm cơm quốc doanh để ăn, nhân tiện mua thêm không ít bánh bao.
Để tránh bị để ý, cô vẫn như hôm qua đi nhiều tiệm cơm quốc doanh mua không ít bánh màn thầu và bánh bao để lúc về nông thôn đói thì ăn.
Đồng thời, hôm nay cô tiếp tục mua thêm giấy vệ sinh.
Tất nhiên cô không quên tìm Phàm Tử lấy phiếu mua đồng hồ đeo tay.
Có điều phiếu này đắt thật đấy, một phiếu những 100 đồng, thêm chút nữa là mua được đồng hồ rồi, nhưng không có cách nào, ai bảo là thứ này hiếm có khó mua như vậy chứ.
Sau khi mua phiếu đồng hồ, cô đến tòa nhà bách hóa, bỏ ra 150 đồng mua một chiếc đồng hồ hoa mai.
Nhưng cô không đeo nó trên tay, mà định sau khi rời khỏi nhà họ Lục thì mới đeo sau.
Sau đó, cô đi dạo một vòng quanh tòa nhà bách hóa và mua một số đồ tiện ích nhỏ không cần tem phiếu.
Không ngờ đang đi thì cô thấy một chỗ bán hòm đựng đồ.
Không ngờ lúc này đã có bán vali hành lý rồi, tuy không thấy có bánh xe nhưng rất thích hợp để đi xa nhà.
Nhưng cô xem giá chứ không có ý định mua, mặc dù có thể mua được nhưng không cần thiết.
Lục Hạ ăn xong, để luôn bát xuống rồi đi thẳng vào trong phòng.
Vào đến phòng rồi cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bà Lục chửi rủa bên ngoài.
Lục Hạ nghe xong cũng không để ý, nhưng cô cười lạnh khi nghĩ đến thái độ của ông Lục vừa rồi.
Người cha này của cô tuy rằng bình thường ít nói, còn hiếu thảo một cách ngu xuẩn, trong mắt người ngoài thì là người thành thật cù lần, thế nên làm công nhân bốc vác nhiều năm như vậy cũng không thể chuyển sang cương vị khác được.
Nhưng ở nhà này thì ông ta là người nói một không nói hai, bà Lục bình thường có vẻ rất ồn ào như thể rất lợi hại, nhưng trên thực tế có chuyện hệ trọng gì thì bà ta vẫn nghe lời ông Lục.
Có điều ông Lục cũng có điểm tốt, đó là số tiền nbản thân bà Lục kiếm được, ngoài mỗi tháng để một phần lo cho gia đình, phầncòn lại bà ta có thể gửi về lo cho nhà mẹ đẻ, nhưng tiền của nhà họ Lục thì tiêu xài như nào là phải nghe theo ông Lục.
Cũng chính vì vậy, cho nên mới vừa rồi ông Lục lạnh mặt cái là bà ta ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Có điều cô biết sau lần này coi như cô cùng người trong nhà đã làm căng rồi, nhưng cô không quan tâm.
Buổi tối cô tiếp tục làm ruộng, hôm sau tỉnh lại quả nhiên trên bàn không có cơm của cô, cô cùng không để ý.
Sau khi ra ngoài, cô đến tiệm cơm quốc doanh để ăn, nhân tiện mua thêm không ít bánh bao.
Để tránh bị để ý, cô vẫn như hôm qua đi nhiều tiệm cơm quốc doanh mua không ít bánh màn thầu và bánh bao để lúc về nông thôn đói thì ăn.
Đồng thời, hôm nay cô tiếp tục mua thêm giấy vệ sinh.
Tất nhiên cô không quên tìm Phàm Tử lấy phiếu mua đồng hồ đeo tay.
Có điều phiếu này đắt thật đấy, một phiếu những 100 đồng, thêm chút nữa là mua được đồng hồ rồi, nhưng không có cách nào, ai bảo là thứ này hiếm có khó mua như vậy chứ.
Sau khi mua phiếu đồng hồ, cô đến tòa nhà bách hóa, bỏ ra 150 đồng mua một chiếc đồng hồ hoa mai.
Nhưng cô không đeo nó trên tay, mà định sau khi rời khỏi nhà họ Lục thì mới đeo sau.
Sau đó, cô đi dạo một vòng quanh tòa nhà bách hóa và mua một số đồ tiện ích nhỏ không cần tem phiếu.
Không ngờ đang đi thì cô thấy một chỗ bán hòm đựng đồ.
Không ngờ lúc này đã có bán vali hành lý rồi, tuy không thấy có bánh xe nhưng rất thích hợp để đi xa nhà.
Nhưng cô xem giá chứ không có ý định mua, mặc dù có thể mua được nhưng không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.