Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 37: Ăn chung bánh bao

Điềm Điềm Đích Thang Viêm

17/03/2024

Trước khi trở về, Lục Vệ Quốc lại rẽ qua chỗ chợ đen lần trước mua mấy cái bánh bao. Anh giải quyết xong trên đường ba cái, còn hai cái thì mang về cho Lý Tĩnh.

Một giấc ngủ này của Lý Tĩnh cũng không sâu, không biết tình hình Lục Vệ Quốc như thế nào rồi. Sau khi chồng cô đi, cô vẫn luôn mơ mơ màng màng mà ghé đầu trên gối, gối đầu có ruột bằng cỏ cây tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Thời điểm Lục Vệ Quốc mở cửa, trong nháy mắt cô liền tỉnh lại.

Lý Tĩnh đã không còn buồn ngủ nữa, trước tiên sờ soạng đến bên cạnh bàn thắp đèn.

Cô chăm chú nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Vệ Quốc, anh về rồi, có mệt lắm không?”

Lục Vệ Quốc nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng của cô, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: "Anh không mệt, đây là tiền kiếm dược hôm nay, em cất đi."

Lý Tĩnh hít sâu một hơi, nhìn sấp tiền trong tay khó lòng bình tĩnh: "Nhiều như vậy?"

Lục Vệ Quốc bình tĩnh giải đáp: "Ừm, chủ yếu là số lượng nhiều. Anh có mua bánh bao hết 1 đồng 6, còn lại 32 đồng."

“Vậy thì không bao lâu nữa chúng ta có thể trả hết tiền rồi.” Lý Tĩnh vui vẻ đáp.

“Ừ.”

“Đến lúc đó chúng ta lại sinh một đứa bé.” Lý Tĩnh buột miệng thốt ra.

Lục Vệ Quốc nháy mắt sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Lúc này không cần anh nhắc nhở, Lý Tĩnh liền tìm kéo cùng kim chỉ, mở ra một góc chăn rồi nhanh chóng nhét tiền vào, may vá xong lại lưu luyến sờ soạng ngoài chăn vài cái.

Lúc này cô mới chú ý tới mùi thơm của bánh bao thịt anh mang về. Mặc dù rất thích ăn nhưng cô cũng không nhịn được đau lòng.



“Sau này anh đừng mua về cho em nữa, anh đi đường vất vả tự mua cho mình là được, buổi sáng em có thể ăn cùng với mọi người.”

"Em quá gầy, cần cải bồi bổ, chuyện tiền bạc em đừng lo lắng." Lục Vệ Quốc muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cô để an ủi nhưng lại nhịn xuống.

Lý Tĩnh nghe anh nói thì trong lòng rất cảm động, ánh mắt có chút đỏ lên, chỉ mong anh cứ mãi luôn như bây giờ thì thật tốt.

Lúc này cô không ăn ngấu nghiến giống lần trước, ngược lại cầm bánh bao thịt ăn từng miếng nhỏ, tinh tế nhấm nháp hương vị của nó.

Hương vị trong miệng, cô lưu luyến nuốt xuống, nhìn người đàn ông đối diện, cô liền đưa bánh bao tới trước mặt anh.

“Anh ăn cùng với em nhé, một mình em ăn hai cái không hết, anh đi đường dài như vậy chắc chắn bụng lại đói rồi."

Ánh mắt Lý Tĩnh chờ đợi nhìn anh, ý bảo anh cắn một miếng.

Lục Vệ Quốc đối diện ánh mắt của cô căn bản không có biện pháp cự tuyệt.

Anh cúi đầu xuống nhìn, trong tầm mắt là bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp, anh cắn đúng cái góc Lý Tĩnh cắn qua.

Trái tim đập có chút mất tự nhiên.

Bánh bao vốn dĩ mềm mịn, nhẹ nhàng cắn một cái liền vào trong miệng.

Lý Tĩnh đôi mắt vui vẻ mà híp lại.

Không đợi cô đưa bánh bao tới lần hai, anh tìm cái cớ mói mình có chút buồn ngủ, muốn lên giường chợp mắt một lúc.

Thực tế là vừa lên giường nhưng trong lòng anh vẫn không bình tĩnh lại được.

Hương vị thịt trong miệng không ngừng mà nhắc nhở anh vừa rồi trải qua cái gì.



Thân thể có chút không thích hợp, anh kéo chăn hướng lên trên che khuất bộ vị mấu chốt, may mắn chính là người sau lưng không nhìn thấy.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng cửa mở, Lục Vệ Quốc cảm thấy bất đắc dĩ, anh nhắm hai mắt lại chợp mắt.

Quả nhiên khi Lý Tĩnh trở về trên người lại mang theo cái mùi kia.

Có thể là biết trên người mình có mùi cô cũng không lên giường, liền an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn tiêu thực.

Trời vừa sáng thì một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Vương Xuân Hoa tâm tình phá lệ tốt lên, mặc cho ai đều có thể nhìn ra.

Cô con gái khiến bà ta kiêu ngạo hôm nay sẽ về, bà ta trực tiếp dùng lỗ mũi nhìn người khác, đối với ba người con dâu cũng không có sắc mặt tốt gì.

“Mẹ, con đã trở về.”

Còn không có vào cửa, Lục Mỹ Vân cao giọng kêu một tiếng.

Vương Xuân Hoa đang chia cơm, vui vẻ đáp lại một tiếng thật to, ăn cơm cái gì a, con gái đều đã trở lại, bà ta ném cái muỗng xuống trực tiếp đi ra đón.

Lục Bảo Kiệt gõ cái bàn: “Bà nội, con đói.”

Vương Xuân Hoa: “Đừng có mà ồn ào, đợi lát nữa bà quay lại.”

Lục Mỹ Vân đem cái túi trong tay cho bà ta, tầm mắt dừng lại ở trên bàn cơm, nuốt nuốt nước miếng hỏi.

“Mẹ, mọi người còn chưa ăn sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook