Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 36: Bán cá
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Lục Vệ Quốc đẩy cửa bước vào thấy cô đang sửa soạn tủ gỗ, anh đi đến bên bàn gỗ thắp đèn, hỏi cô đang làm gì?
Lý Tĩnh đáp: “Em đem đồ vật hữu dụng cất trước, nếu không đợi cô em gái kia của anh quay về thì đồ gì cũng chẳng còn.”
Nói xong, cô sửng sốt một chút, nhanh chóng xem sắc mặt của chồng, không thấy anh có gì khác thường mới ngồi xổm xuống tiếp tục thu thập đồ vật.
Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, mơ hồ còn có thể nghe thấy Tôn Thu Nguyệt đang cùng Vương Xuân Hoa đấu võ mồm, Trần Mỹ Lệ đứng giữa hai người khuyên giải.
Lục Vệ Quốc ngồi bên cạnh bàn nhìn cô bận việc.
Lý Tĩnh từ trong ngăn tủ lấy ra một cái khăn lông màu đỏ rực, cô mua lúc kết hôn, dùng vài lần sau lại luyến tiếc dùng tiếp, sau đó lại lấy ra một cái khăn quàng cổ đã giặt đến phai màu bọc ra bên ngoài.
Dọn đông dọn tây, toàn bộ ngăn tủ đều sắp bị cô dọn sạch sẽ.
Mấu chốt là phòng ở nhỏ như vậy cũng không có nơi khác để cất.
Lục Vệ Quốc cũng thở dài, thấy Lý Tĩnh đang ngẩn người không biết để đồ chỗ nào, trong lòng anh càng kiên định hơn. Lục gia ngày nào cũng ầm ĩ như bậy, bọn họ nên dọn ra ở riêng sớm hơn một chút, không thể kéo dài mãi.
“Buổi tối anh đi ra ngoài một chuyến.” Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nói một câu.
Lý Tĩnh dừng lại động tác xoay người nhìn về phía anh, dưới ngọn đèn dầu lắc qua lắc lại không thể thấy rõ thần sắc của Lục Vệ Quốc.
Cô nói: "Vâng."
Trước khi ăn cơm tối Lục Vệ Quốc cũng đã tìm được một cái sọt cũ, anh sửa lại một chút liền có thể dùng để vớt cá trong suối. Sau đó lót lớp cỏ khô xuống dưới là có thể đựng được cá. Vốn anh định đợi sau khi khơi thông xong dòng suối mới đi bắt cá, nhưng bậy giờ cần tìm cách kiếm tiền nhanh hơn, nếu không khi bọn họ chuyển ra ngoài chắc chắn sẽ không thể sống được.
Nghe thấy bên ngoài rốt cuộc cũng im lặng, Lý Tĩnh dứt khoát đóng tủ lại rồi xoay người đi ra bên ngoài.
Nông thôn không chú ý nhiều đến việc vệ sinh cá nhân, mỗi ngày tắm rửa là quá xa xỉ, cô đi phòng bếp bưng chậu nước ấm trở về, đương nhiên không tránh được bị Tôn Thu Nguyệt đang rửa bát cạnh khóe vài câu.
Cô muốn múc nước cho Lục Vệ Quốc, nhưng anh liền cự tuyệt nói chính mình sẽ đi ra ngoài tắm rửa. Một người đàn ông cao trên mét tám như anh sao có thể để cho một cô gái nhỏ bưng nước cho mình tẩy rửa.
Lý Tĩnh lau xong cơ thể, một lúc sau thì Lục Vệ Quốc tắm nước lạnh xong liền bước vào, thấy cô đang định bưng chậu nước đi đổ.
Lục Vệ Quốc tiến tới giúp cô.
“Anh giúp em mang nước đi đổ, em đỡ phải xuống dưới.”
Lý Tĩnh có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười, cảm thấy có chút cảm động.
Khoảng 8 giờ tối.
Hai vợ chồng hôm nay ngủ sớm, Lý Tĩnh biết chồng mình muốn dậy lúc nửa đêm nên động tác hết sức nhẹ nhàng, miễn cho đánh thức anh.
Vào thu, ban đêm so với ban ngày muốn lạnh hơn nhiều, gặp phải hôm không có trăng, trong thôn nơi nơi đều đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay, cũng may mắn mấy hôm nay là trăng tròn, màu bạc ánh trăng chiếu đầy đường.
Không đến 1 giờ sáng, Lục Vệ Quốc cõng cái sọt trên lưng, men theo con đường cũ đi tới sau sườn núi. May là con suối cũng không nằm ở vị trí quá xa, nếu không nửa đêm anh cũng không dám mạo hiểm vào núi một mình.
Nương theo ánh trăng sáng, Lục Vệ Quốc lội xuống khu vực được anh vây lại bằng đá lúc sáng. Sau đó dùng sọt luồn sâu xuống dưới dòng nước quờ quạng một lúc, khi nhấc lên đã được gần một phần ba sọt cá. Anh nhanh chóng lên bờ tìm một vị trí trống trải đổ cá ra, lại tiếp tục mò thêm ba lượt nữa, cho tới khi sọt cá gần đầy mới dừng lại. Lót xong lớp rơm xuống dưới sọt, thu lại toàn bộ số cá trên mặt đất, ước chừng phải hơn 50 cân.
Sau khi xuống núi, đoán tầm này cũng hơn 2 giờ rồi, Lục Vệ Quốc liền đi thẳng hướng lên huyện thành, lò mổ heo chỗ Tiền Chí Dũng bắt đầu làm việc từ 3 giờ sáng. Anh đi bộ từ đây lên đó cũng mất hơn một giờ đồng hồ, tới nơi vừa kịp lúc.
Lần này anh đi nhanh hơn so với lần trước, lúc đến huyện thành thì gặp họ đang gϊếŧ heo.
Tiếng heo kêu thảm thiết rất chói tai, có điểm lạnh người.
Lục Vệ Quốc đứng ở sau một thân cây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiền Chí Dũng, lần trước anh ta còn mặc một cái tạp dề không vừa người, lần này ngược lại phỏng chừng là mập lên, mặc tạp dề đều bị căng ra.
Lục Vệ Quốc cứng họng, chỉ mới vài ngày không gặp, anh ta liền béo nhiều như vậy.
Chờ Tiền Chí Dũng xử lý xong con heo dang dở, lúc hai người gặp mặt thì đã gần 4 giờ sáng.
Tiền Chí Dũng đen hơn không ít nhưng vẫn là bộ dáng cười hì hì như vậy.
“Em trai Lục, lần này mang đến cái gì vậy?”
Tầm mắt anh ta liên tiếp nhìn về phía cái sọt sau lưng Lục Vệ Quốc.
Thấy Lục Vệ Quốc mang đồ vật đến, anh ta cũng vui vẻ, cầm đi đầu cơ trục lợi còn có thể kiếm thêm một chút tiền.
Lục Vệ Quốc bỏ cái sọt xuống cho anh ta xem, cá mới vớt lên dù đã rời khỏi nước nhưng vẫn còn rất tươi.
“Cá, anh muốn không?”
Tiền Chí Dũng kinh ngạc nhìn vào một sọt chứa đầy cá.
“Này, cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Lục Vệ Quốc xem hiểu anh ta là muốn, cụ thể cá ở đâu ra anh cũng không có ý định nói, chỉ giải thích là chính mình bắt được.
Tiền Chí Dũng cũng không quan tâm nguồn gốc, chỉ cần biết chỗ cá này có thể giúp anh ta kiếm được một khoản tiền không nhỏ: “Đương nhiên muốn.”
Cuối cùng Tiền Chí Dũng đều mua tất cả chỗ cá này, cân lên được hơn 56 cân 3 lạng, làm tròn 56 cân chẵn. Giá bán cá ở trạm cung ứng nông sản là 6 mao một cân, bằng một nửa tiền thịt. Nếu bán ở chợ đen thì giá cả sẽ đắt hơn, Lục Vệ Quốc bán cho anh ta với giá 6 mao, không quan tâm anh ta kiếm chênh lệch được bao nhiêu. Tổng cộng là 33 đồng 6 mao.
Vất vả cả một đêm, lúc cầm được khoản tiền còn nhiều hơn so với tiền lương của một công nhân trong một tháng, Lục Vệ Quốc cảm thấy công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
Lý Tĩnh đáp: “Em đem đồ vật hữu dụng cất trước, nếu không đợi cô em gái kia của anh quay về thì đồ gì cũng chẳng còn.”
Nói xong, cô sửng sốt một chút, nhanh chóng xem sắc mặt của chồng, không thấy anh có gì khác thường mới ngồi xổm xuống tiếp tục thu thập đồ vật.
Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, mơ hồ còn có thể nghe thấy Tôn Thu Nguyệt đang cùng Vương Xuân Hoa đấu võ mồm, Trần Mỹ Lệ đứng giữa hai người khuyên giải.
Lục Vệ Quốc ngồi bên cạnh bàn nhìn cô bận việc.
Lý Tĩnh từ trong ngăn tủ lấy ra một cái khăn lông màu đỏ rực, cô mua lúc kết hôn, dùng vài lần sau lại luyến tiếc dùng tiếp, sau đó lại lấy ra một cái khăn quàng cổ đã giặt đến phai màu bọc ra bên ngoài.
Dọn đông dọn tây, toàn bộ ngăn tủ đều sắp bị cô dọn sạch sẽ.
Mấu chốt là phòng ở nhỏ như vậy cũng không có nơi khác để cất.
Lục Vệ Quốc cũng thở dài, thấy Lý Tĩnh đang ngẩn người không biết để đồ chỗ nào, trong lòng anh càng kiên định hơn. Lục gia ngày nào cũng ầm ĩ như bậy, bọn họ nên dọn ra ở riêng sớm hơn một chút, không thể kéo dài mãi.
“Buổi tối anh đi ra ngoài một chuyến.” Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nói một câu.
Lý Tĩnh dừng lại động tác xoay người nhìn về phía anh, dưới ngọn đèn dầu lắc qua lắc lại không thể thấy rõ thần sắc của Lục Vệ Quốc.
Cô nói: "Vâng."
Trước khi ăn cơm tối Lục Vệ Quốc cũng đã tìm được một cái sọt cũ, anh sửa lại một chút liền có thể dùng để vớt cá trong suối. Sau đó lót lớp cỏ khô xuống dưới là có thể đựng được cá. Vốn anh định đợi sau khi khơi thông xong dòng suối mới đi bắt cá, nhưng bậy giờ cần tìm cách kiếm tiền nhanh hơn, nếu không khi bọn họ chuyển ra ngoài chắc chắn sẽ không thể sống được.
Nghe thấy bên ngoài rốt cuộc cũng im lặng, Lý Tĩnh dứt khoát đóng tủ lại rồi xoay người đi ra bên ngoài.
Nông thôn không chú ý nhiều đến việc vệ sinh cá nhân, mỗi ngày tắm rửa là quá xa xỉ, cô đi phòng bếp bưng chậu nước ấm trở về, đương nhiên không tránh được bị Tôn Thu Nguyệt đang rửa bát cạnh khóe vài câu.
Cô muốn múc nước cho Lục Vệ Quốc, nhưng anh liền cự tuyệt nói chính mình sẽ đi ra ngoài tắm rửa. Một người đàn ông cao trên mét tám như anh sao có thể để cho một cô gái nhỏ bưng nước cho mình tẩy rửa.
Lý Tĩnh lau xong cơ thể, một lúc sau thì Lục Vệ Quốc tắm nước lạnh xong liền bước vào, thấy cô đang định bưng chậu nước đi đổ.
Lục Vệ Quốc tiến tới giúp cô.
“Anh giúp em mang nước đi đổ, em đỡ phải xuống dưới.”
Lý Tĩnh có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười, cảm thấy có chút cảm động.
Khoảng 8 giờ tối.
Hai vợ chồng hôm nay ngủ sớm, Lý Tĩnh biết chồng mình muốn dậy lúc nửa đêm nên động tác hết sức nhẹ nhàng, miễn cho đánh thức anh.
Vào thu, ban đêm so với ban ngày muốn lạnh hơn nhiều, gặp phải hôm không có trăng, trong thôn nơi nơi đều đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay, cũng may mắn mấy hôm nay là trăng tròn, màu bạc ánh trăng chiếu đầy đường.
Không đến 1 giờ sáng, Lục Vệ Quốc cõng cái sọt trên lưng, men theo con đường cũ đi tới sau sườn núi. May là con suối cũng không nằm ở vị trí quá xa, nếu không nửa đêm anh cũng không dám mạo hiểm vào núi một mình.
Nương theo ánh trăng sáng, Lục Vệ Quốc lội xuống khu vực được anh vây lại bằng đá lúc sáng. Sau đó dùng sọt luồn sâu xuống dưới dòng nước quờ quạng một lúc, khi nhấc lên đã được gần một phần ba sọt cá. Anh nhanh chóng lên bờ tìm một vị trí trống trải đổ cá ra, lại tiếp tục mò thêm ba lượt nữa, cho tới khi sọt cá gần đầy mới dừng lại. Lót xong lớp rơm xuống dưới sọt, thu lại toàn bộ số cá trên mặt đất, ước chừng phải hơn 50 cân.
Sau khi xuống núi, đoán tầm này cũng hơn 2 giờ rồi, Lục Vệ Quốc liền đi thẳng hướng lên huyện thành, lò mổ heo chỗ Tiền Chí Dũng bắt đầu làm việc từ 3 giờ sáng. Anh đi bộ từ đây lên đó cũng mất hơn một giờ đồng hồ, tới nơi vừa kịp lúc.
Lần này anh đi nhanh hơn so với lần trước, lúc đến huyện thành thì gặp họ đang gϊếŧ heo.
Tiếng heo kêu thảm thiết rất chói tai, có điểm lạnh người.
Lục Vệ Quốc đứng ở sau một thân cây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiền Chí Dũng, lần trước anh ta còn mặc một cái tạp dề không vừa người, lần này ngược lại phỏng chừng là mập lên, mặc tạp dề đều bị căng ra.
Lục Vệ Quốc cứng họng, chỉ mới vài ngày không gặp, anh ta liền béo nhiều như vậy.
Chờ Tiền Chí Dũng xử lý xong con heo dang dở, lúc hai người gặp mặt thì đã gần 4 giờ sáng.
Tiền Chí Dũng đen hơn không ít nhưng vẫn là bộ dáng cười hì hì như vậy.
“Em trai Lục, lần này mang đến cái gì vậy?”
Tầm mắt anh ta liên tiếp nhìn về phía cái sọt sau lưng Lục Vệ Quốc.
Thấy Lục Vệ Quốc mang đồ vật đến, anh ta cũng vui vẻ, cầm đi đầu cơ trục lợi còn có thể kiếm thêm một chút tiền.
Lục Vệ Quốc bỏ cái sọt xuống cho anh ta xem, cá mới vớt lên dù đã rời khỏi nước nhưng vẫn còn rất tươi.
“Cá, anh muốn không?”
Tiền Chí Dũng kinh ngạc nhìn vào một sọt chứa đầy cá.
“Này, cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Lục Vệ Quốc xem hiểu anh ta là muốn, cụ thể cá ở đâu ra anh cũng không có ý định nói, chỉ giải thích là chính mình bắt được.
Tiền Chí Dũng cũng không quan tâm nguồn gốc, chỉ cần biết chỗ cá này có thể giúp anh ta kiếm được một khoản tiền không nhỏ: “Đương nhiên muốn.”
Cuối cùng Tiền Chí Dũng đều mua tất cả chỗ cá này, cân lên được hơn 56 cân 3 lạng, làm tròn 56 cân chẵn. Giá bán cá ở trạm cung ứng nông sản là 6 mao một cân, bằng một nửa tiền thịt. Nếu bán ở chợ đen thì giá cả sẽ đắt hơn, Lục Vệ Quốc bán cho anh ta với giá 6 mao, không quan tâm anh ta kiếm chênh lệch được bao nhiêu. Tổng cộng là 33 đồng 6 mao.
Vất vả cả một đêm, lúc cầm được khoản tiền còn nhiều hơn so với tiền lương của một công nhân trong một tháng, Lục Vệ Quốc cảm thấy công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.