Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 23: Bánh bao thịt
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Lục Vệ Quốc không nói nữa, sờ soạng đi đến cái bàn cũ kĩ bên cạnh để thắp đèn dầu hoả.
Ánh đèn lay lắt nhưng đủ để thấy rõ bộ dạng hiện giờ của anh.
Áo màu xám quần màu lam, sống lưng hơi còng, tóc tai lộn xộn đang có những giọt nước tí tách rơi xuống, giống như mới vớt ra từ trong nước.
Lý Tĩnh hoảng sợ.
“Vệ Quốc, anh đi làm gì vậy?”
Lục Vệ Quốc ra dấu im lặng, nhanh nhẹn từ phía sau móc ra cái túi màu xám đen, kêu cô lại gần.
Sau khi đựng con thỏ xong hắn cố ý ở chỗ Tiền Chí Dũng rửa cái túi sạch sẽ.
Lý Tĩnh thở nhẹ, cô nhìn về phía trên bàn rồi hỏi:
“Đây là cái gì?”
Dưới cái nhìn của cô, Lục Vệ Quốc móc ra bánh bao được đựng trong giấy dầu cùng bọc trứng gà, thanh âm khàn khàn sau một đêm bận rộn.
“Nhân lúc trời chưa sáng, em nhanh ăn đi.”
Trên đường trở về anh vẫn luôn ôm bánh bao thịt nên vẫn còn ấm.
Giấy dầu vừa mở, mùi thịt nồng đậm bay ra.
Đã đói bụng một buổi sáng bây giờ Lý Tĩnh hoàn toàn không chống cự được.
Nhưng là cô không dám ăn, cô khó có thể tin mà nhìn hắn lại nhìn xem đồ ăn trên bàn, cố gắng không nuốt nước miếng, có chút bị dọa đén.
“Những cái này là từ đâu ra vậy?”
“Em ăn đi, ăn xong anh sẽ nói cho em.”
Đi bộ cả một cả một chặng đường làm cho Lục Vệ Quốc cảm thấy hai chân đều nhức mỏi, anh đỡ ghế ngồi xuống.
Lý Tĩnh đều đã quên mấy năm rồi không ăn bánh bao, trong nháy mắt cô cảm giác có chút hoảng hốt.
Bánh bao nóng hầm hập nhét vào trong tay cô.
“Nhanh ăn đi, đợi lát nữa bọn họ liền tỉnh.”
Lời này giống như một hồi chuông vang lên bên tai khiến cho cô bừng tỉnh.
Lý Tĩnh cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, liếm liếm đôi môi khô khốc, hai tay cầm bánh bao cúi đầu thật cẩn thận cắn xuống.
Trong miệng là hương vị thịt heo nồng đậm, béo ngậy, nước canh tươi ngon.
Cảm giác trên đời không còn đồ ăn nào ngon như vậy nữa.
Lúc ăn miếng thứ nhất Lý Tĩnh còn ăn từ từ, sau đó cô không còn chú ý tư thế nữa, mở miệng ăn miếng to làm cho xung quanh miệng đều là dầu.
Một giọt nước mắt nóng bỏng bỗng nhiên lạch cạch rơi trên mặt đất.
Lý Tĩnh cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, cô ngượng ngùng mà lau nước mắt, mơ hồ không rõ nói:
“Vệ Quốc, ăn ngon thật.”
Lục Vệ Quốc lòng tràn đầy phức tạp, không nghĩ tới nữ chủ ăn cái bánh bao thịt đều có thể cảm động khóc, đây chính là nữ chủ dễ dàng thỏa mãn nhất.
“Anh đã ăn ở trên đường đi về rồi, trước khi trời sáng thì em đem bánh bao ăn hết đi. Còn trứng gà thì cất trong túi nhét vào dưới gầm giường là được.”
Thấy cô ăn xong trên cái tay, Lục Vệ Quốc chỉ có thể nhắc nhở cô.
Lý Tĩnh ánh mắt tò mò dừng ở một cái bánh bao cùng mười quả trứng gà trên bàn, đang muốn mở miệng nói thì Lục Vệ Quốc đã đánh gãy lời cô, cùng cô nói lên việc này.
Thời gian kế tiếp, Lý Tĩnh vừa ăn bánh bao vừa nghe anh nói những việc kia, một bên lại xoa khóe mắt.
Cuối cùng Lục Vệ Quốc nhắc nhở cô đừng đem việc này nói ra.
Lý Tĩnh gật đầu, vuốt cái bụng căng tròn của mình, đôi mắt hồng hồng mỉm cười.
“Vệ Quốc, em sẽ không nói.”
Chồng cô có thứ tốt gì đều nghĩ đến cô, cô vụng trộm cất giấu vui vẻ còn không kịp nữa là.
Hơn nữa nếu nói ra, đến lúc đó hỏi cô đồ vật là từ đâu ra, thì chắc chắn lại sẽ có phiền toái.
Lý Tĩnh ăn xong chiếc bánh còn lại, bỗng nhiên lại đứng lên.
Lục Vệ Quốc nghi hoặc mà nhìn cô, Lý Tĩnh nói:
“Vệ Quốc, thừa dịp trời còn chưa sáng, anh đem quần áo thay đi.”
Hắn vừa vào cửa, cô đã nghe thấy trên người hắn có mùi thịt.
Lúc này trong phòng đều là mùi bánh bao thịt , sao có thể giấu được ai.
Ánh đèn lay lắt nhưng đủ để thấy rõ bộ dạng hiện giờ của anh.
Áo màu xám quần màu lam, sống lưng hơi còng, tóc tai lộn xộn đang có những giọt nước tí tách rơi xuống, giống như mới vớt ra từ trong nước.
Lý Tĩnh hoảng sợ.
“Vệ Quốc, anh đi làm gì vậy?”
Lục Vệ Quốc ra dấu im lặng, nhanh nhẹn từ phía sau móc ra cái túi màu xám đen, kêu cô lại gần.
Sau khi đựng con thỏ xong hắn cố ý ở chỗ Tiền Chí Dũng rửa cái túi sạch sẽ.
Lý Tĩnh thở nhẹ, cô nhìn về phía trên bàn rồi hỏi:
“Đây là cái gì?”
Dưới cái nhìn của cô, Lục Vệ Quốc móc ra bánh bao được đựng trong giấy dầu cùng bọc trứng gà, thanh âm khàn khàn sau một đêm bận rộn.
“Nhân lúc trời chưa sáng, em nhanh ăn đi.”
Trên đường trở về anh vẫn luôn ôm bánh bao thịt nên vẫn còn ấm.
Giấy dầu vừa mở, mùi thịt nồng đậm bay ra.
Đã đói bụng một buổi sáng bây giờ Lý Tĩnh hoàn toàn không chống cự được.
Nhưng là cô không dám ăn, cô khó có thể tin mà nhìn hắn lại nhìn xem đồ ăn trên bàn, cố gắng không nuốt nước miếng, có chút bị dọa đén.
“Những cái này là từ đâu ra vậy?”
“Em ăn đi, ăn xong anh sẽ nói cho em.”
Đi bộ cả một cả một chặng đường làm cho Lục Vệ Quốc cảm thấy hai chân đều nhức mỏi, anh đỡ ghế ngồi xuống.
Lý Tĩnh đều đã quên mấy năm rồi không ăn bánh bao, trong nháy mắt cô cảm giác có chút hoảng hốt.
Bánh bao nóng hầm hập nhét vào trong tay cô.
“Nhanh ăn đi, đợi lát nữa bọn họ liền tỉnh.”
Lời này giống như một hồi chuông vang lên bên tai khiến cho cô bừng tỉnh.
Lý Tĩnh cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, liếm liếm đôi môi khô khốc, hai tay cầm bánh bao cúi đầu thật cẩn thận cắn xuống.
Trong miệng là hương vị thịt heo nồng đậm, béo ngậy, nước canh tươi ngon.
Cảm giác trên đời không còn đồ ăn nào ngon như vậy nữa.
Lúc ăn miếng thứ nhất Lý Tĩnh còn ăn từ từ, sau đó cô không còn chú ý tư thế nữa, mở miệng ăn miếng to làm cho xung quanh miệng đều là dầu.
Một giọt nước mắt nóng bỏng bỗng nhiên lạch cạch rơi trên mặt đất.
Lý Tĩnh cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, cô ngượng ngùng mà lau nước mắt, mơ hồ không rõ nói:
“Vệ Quốc, ăn ngon thật.”
Lục Vệ Quốc lòng tràn đầy phức tạp, không nghĩ tới nữ chủ ăn cái bánh bao thịt đều có thể cảm động khóc, đây chính là nữ chủ dễ dàng thỏa mãn nhất.
“Anh đã ăn ở trên đường đi về rồi, trước khi trời sáng thì em đem bánh bao ăn hết đi. Còn trứng gà thì cất trong túi nhét vào dưới gầm giường là được.”
Thấy cô ăn xong trên cái tay, Lục Vệ Quốc chỉ có thể nhắc nhở cô.
Lý Tĩnh ánh mắt tò mò dừng ở một cái bánh bao cùng mười quả trứng gà trên bàn, đang muốn mở miệng nói thì Lục Vệ Quốc đã đánh gãy lời cô, cùng cô nói lên việc này.
Thời gian kế tiếp, Lý Tĩnh vừa ăn bánh bao vừa nghe anh nói những việc kia, một bên lại xoa khóe mắt.
Cuối cùng Lục Vệ Quốc nhắc nhở cô đừng đem việc này nói ra.
Lý Tĩnh gật đầu, vuốt cái bụng căng tròn của mình, đôi mắt hồng hồng mỉm cười.
“Vệ Quốc, em sẽ không nói.”
Chồng cô có thứ tốt gì đều nghĩ đến cô, cô vụng trộm cất giấu vui vẻ còn không kịp nữa là.
Hơn nữa nếu nói ra, đến lúc đó hỏi cô đồ vật là từ đâu ra, thì chắc chắn lại sẽ có phiền toái.
Lý Tĩnh ăn xong chiếc bánh còn lại, bỗng nhiên lại đứng lên.
Lục Vệ Quốc nghi hoặc mà nhìn cô, Lý Tĩnh nói:
“Vệ Quốc, thừa dịp trời còn chưa sáng, anh đem quần áo thay đi.”
Hắn vừa vào cửa, cô đã nghe thấy trên người hắn có mùi thịt.
Lúc này trong phòng đều là mùi bánh bao thịt , sao có thể giấu được ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.