Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 33: Bất công
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Vương Xuân Hoa có thể bất công tới trình độ nào, lúc Tôn Thu Nguyệt bỏ gạo vào trong nồi, bà ta chạy tới cướp đi cái rổ trong tay cô ta. Chạy về phòng đựng đồ vật mở lu gạo ra đổ lại hơn phân nửa, thậm chí còn muốn đồ tiếp, nói cái gì mà con gái bà ta chuẩn bị về nhà, cô ta thích ăn cơm tẻ nên lưu trữ lại ngày mai rồi nấu.
Thương con gái đến nỗi từ trong miệng bọn họ bớt đi đồ vật.
Tôn Thu Nguyệt tức khắc liền không vui, sắc mặt trầm xuống, nhẫn tâm nhéo sau mông con trai đang đòi ăn, Lục Bảo Kiệt oa oa liền khóc. Cô ta nương theo con trai liền ai u một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói Bảo Kiệt đều đói khóc, một chút gạo như vậy căn bản không đủ ăn.
Cháu trai ngoan khóc thảm như vậy, Vương Xuân Hoa có hơi do dự, Tôn Thu Nguyệt nhân cơ hội lấy đi cái rổ trong tay bà ta, chạy về phòng bếp đổ toàn bộ gạo vào trong nồi.
Đợi Vương Xuân Hoa kịp phản ứng lại, đuổi theo cô ta mắng to một trận.
Một tô gạo cũng không rửa đổ toàn bộ vào nồi, bột phấn trắng bên ngài xác gạo tản ra, lập tức một nồi nước chuyển thành màu trắng sữa.
Gạo này tuyệt đối không có khả năng lại vớt lên, Vương Xuân Hoa lồng ngực đau đớn từng trận, tàn nhẫn vỗ đùi gào lên.
“Vợ thằng ba, cô tìm đường chết có phải hay không?”
Tôn Thu Nguyệt ngượng ngùng cười.
“Mẹ, không phải là con sợ Bảo Kiệt bị đói sao, nó chính là cháu ruột của mẹ a.”
Cô ta sợ Vương Xuân Hoa lải nhải, đem con trai đang khóc lóc nước mũi nước mắt tèm nhem đẩy qua cho mẹ chồng.
“Mẹ xem, mẹ cũng không đành lòng nhìn cháu trai ngoan của mẹ bị đói phải không?”
“Bà nội, đói, đói.”
Lục Bảo Kiệt như là nghe hiểu, khi bị mẹ ruột đẩy thì khóc chạy qua ôm lấy đùi của bà nội.
Vương Xuân Hoa cũng đau lòng cháu ngoan, đứa cháu trai này của bà ta từ khi ra đời liền cùng nhà người khác không giống nhau, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã cảm thấy là có phúc khí.
Bà ta cũng không nghĩ xem Tôn Thu Nguyệt sau khi gả đến Lục gia lúc nào cũng lười biếng, thường xuyên ăn vụng, từ khi mang thai miệng cũng chưa ngừng lại, so với con dâu nhà người khác khi mang thai còn phải mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời mà làm việc, cô ta thì mỗi ngày lười biếng ăn vụng, sinh đứa trẻ ra có thể không lớn hơn một vòng so với người khác sao.
Thừa dịp con trai lôi kéo mẹ chồng, Tôn Thu Nguyệt trộm cầm lấy cái muỗng ở trong nồi nhanh chóng quấy vài cái, sau đó đậy nắp nồi lên.
Chuyện cười, từ trong miệng Tôn Thu Nguyệt cô ta lấy đồ vật, đó là không có khả năng.
Chờ sau khi Vương Xuân Hoa một tiếng một câu cháu trai ngoan mà dỗ dành cháu trai xong, tỉnh hồn lại thì thấy Tôn Thu Nguyệt đang ngồi xổm thêm củi vào bếp, bùm bùm, tốc độ tay của cô ta chưa bao giờ nhanh như vậy.
Mở nắp nồi thấy sương trắng bay lên, nồi cơm đã bắt đầu sôi.
Vương Xuân Hoa tức ngực, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Bà ta xem như thấy rõ, trong nhà này mỗi người đều là keo kiệt, cho cô em chồng của bọn họ cất chút cơm ăn đều không được.
Tôn Thu Nguyệt làm bộ không thấy sắc mặt bà ta, xoa xoa tay nói.
“Mẹ, mẹ chờ một chút, cơm đợi lát nữa thì xong rồi.”
"Vợ thằng ba!”
Vương Xuân Hoa hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái.
“Cô là muốn tức chết tôi có phải hay không?”
“Mẹ, con nào dám a.” Tôn Thu Nguyệt lấy lòng cười.
Trong không khí đã tràn ngập hương vị của cơm, Vương Xuân Hoa biết nói cái gì nữa cũng vô dụng, sắc mặt xanh mét.
Lý Tĩnh cố ý kéo dài thời gian, đổi xong quần áo lại đây thì phát hiện phòng bếp có chút chật.
Tầm mắt mịt mờ mà từ trên người bọn họ nhìn qua, giống như —— có chút không bình thường
Tôn Thu Nguyệt liếc mắt thoáng nhìn thấy người đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt sáng lên, đánh vỡ không khí cứng ngắc này.
“Ơ, chị dâu hai đói bụng rồi à, nhanh thôi ạ, cơm tối nấu sắp xong rồi.”
Vương Xuân Hoa xụ mặt xoay người sang nhìn Lý Tĩnh, đột nhiên cô có dự cảm không tốt, bọn họ không phải là đang cãi nhau đấy chứ?
“Vợ thằng hai, cô lại đây làm gì?”
Vương Xuân Hoa sắc mặt âm trầm, như sợ người khác không biết bà ta đang tức giận.
Lý Tĩnh mím môi, trong lòng nói thầm mình đến thật không đúng lúc, cô nhếch miệng nói.
“Mẹ, con chính là đến xem có thể giúp gì hay không, nếu mẹ ở đây rồi con đi liền đây.”
Cô cũng không ngốc, hai người trong phòng bếp khẳng định là ầm ĩ không vui, cô hiện tại cũng không muốn bị kẹp trong đó.
Tôn Thu Nguyệt nhanh nhẹn đem đồ ăn trên bếp đổ vào nồi, vừa nghe lời này liền quay đầu lại vội nói.
“A? Chị dâu, chị khoan hãy đi a!”
Lý Tĩnh vờ như không nghe thấy, nháy mắt liền biến mất ở trong phòng bếp.
Tôn Thu Nguyệt bị hơi nóng bốc lên nóng mức đến hét một tiếng, nhanh chóng đậy cái nắp lên, nồi không vững lập tức rung lên vài cái.
Vương Xuân Hoa mắt trợn trắng, mắng câu xứng đáng, sau đó dắt cháu trai ra ngoài.
Lý Tĩnh đi từ mái hiên phòng bếp đi ra lại gặp phải Trần Mỹ Lệ đang đứng ở chỗ sân giếng, bên cạnh chân chị ta là chậu giặt đồ, bước chân của cô dừng lại một chút.
Trần Mỹ Lệ: “Vợ chú hai, không phải nói đi giúp vợ chú ba nhóm lửa sao? Như thế nào đã đi ra rồi a.”
Lý Tĩnh quay đầu lại nhìn chị ta, miễn cưỡng cười nói.
“Mẹ ở bên trong, em liền không thêm phiền nữa, em đi trước đây.”
Trần Mỹ Lệ nhìn theo bóng dáng vừa biến mất sau cửa phòng của cô hừ lạnh một tiếng.
Vương Xuân Hoa đi ra thấy con dâu cả đang đứng ngây ra ở kia, tức giận mà nói.
“Đứng như khúc gỗ ở đó làm gì?”
Trần Mỹ Lệ vô duyên vô cớ bị quát, trong lòng thầm mắng vài câu.
“Mẹ, con đang chuẩn bị giặt quần áo.”
Nói xong, chị ta nhanh chóng cúi xuống lấy thùng múc nước.
“Bà nội, cháu đói, muốn ăn đường.”
Lục Bảo Kiệt nhớ tới việc mẹ trộm nói với nó là bà nội có giấu đường, nước miếng đều nhanh chảy xuống, không ngừng thúc giục bà ta.
Thương con gái đến nỗi từ trong miệng bọn họ bớt đi đồ vật.
Tôn Thu Nguyệt tức khắc liền không vui, sắc mặt trầm xuống, nhẫn tâm nhéo sau mông con trai đang đòi ăn, Lục Bảo Kiệt oa oa liền khóc. Cô ta nương theo con trai liền ai u một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói Bảo Kiệt đều đói khóc, một chút gạo như vậy căn bản không đủ ăn.
Cháu trai ngoan khóc thảm như vậy, Vương Xuân Hoa có hơi do dự, Tôn Thu Nguyệt nhân cơ hội lấy đi cái rổ trong tay bà ta, chạy về phòng bếp đổ toàn bộ gạo vào trong nồi.
Đợi Vương Xuân Hoa kịp phản ứng lại, đuổi theo cô ta mắng to một trận.
Một tô gạo cũng không rửa đổ toàn bộ vào nồi, bột phấn trắng bên ngài xác gạo tản ra, lập tức một nồi nước chuyển thành màu trắng sữa.
Gạo này tuyệt đối không có khả năng lại vớt lên, Vương Xuân Hoa lồng ngực đau đớn từng trận, tàn nhẫn vỗ đùi gào lên.
“Vợ thằng ba, cô tìm đường chết có phải hay không?”
Tôn Thu Nguyệt ngượng ngùng cười.
“Mẹ, không phải là con sợ Bảo Kiệt bị đói sao, nó chính là cháu ruột của mẹ a.”
Cô ta sợ Vương Xuân Hoa lải nhải, đem con trai đang khóc lóc nước mũi nước mắt tèm nhem đẩy qua cho mẹ chồng.
“Mẹ xem, mẹ cũng không đành lòng nhìn cháu trai ngoan của mẹ bị đói phải không?”
“Bà nội, đói, đói.”
Lục Bảo Kiệt như là nghe hiểu, khi bị mẹ ruột đẩy thì khóc chạy qua ôm lấy đùi của bà nội.
Vương Xuân Hoa cũng đau lòng cháu ngoan, đứa cháu trai này của bà ta từ khi ra đời liền cùng nhà người khác không giống nhau, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã cảm thấy là có phúc khí.
Bà ta cũng không nghĩ xem Tôn Thu Nguyệt sau khi gả đến Lục gia lúc nào cũng lười biếng, thường xuyên ăn vụng, từ khi mang thai miệng cũng chưa ngừng lại, so với con dâu nhà người khác khi mang thai còn phải mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời mà làm việc, cô ta thì mỗi ngày lười biếng ăn vụng, sinh đứa trẻ ra có thể không lớn hơn một vòng so với người khác sao.
Thừa dịp con trai lôi kéo mẹ chồng, Tôn Thu Nguyệt trộm cầm lấy cái muỗng ở trong nồi nhanh chóng quấy vài cái, sau đó đậy nắp nồi lên.
Chuyện cười, từ trong miệng Tôn Thu Nguyệt cô ta lấy đồ vật, đó là không có khả năng.
Chờ sau khi Vương Xuân Hoa một tiếng một câu cháu trai ngoan mà dỗ dành cháu trai xong, tỉnh hồn lại thì thấy Tôn Thu Nguyệt đang ngồi xổm thêm củi vào bếp, bùm bùm, tốc độ tay của cô ta chưa bao giờ nhanh như vậy.
Mở nắp nồi thấy sương trắng bay lên, nồi cơm đã bắt đầu sôi.
Vương Xuân Hoa tức ngực, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Bà ta xem như thấy rõ, trong nhà này mỗi người đều là keo kiệt, cho cô em chồng của bọn họ cất chút cơm ăn đều không được.
Tôn Thu Nguyệt làm bộ không thấy sắc mặt bà ta, xoa xoa tay nói.
“Mẹ, mẹ chờ một chút, cơm đợi lát nữa thì xong rồi.”
"Vợ thằng ba!”
Vương Xuân Hoa hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái.
“Cô là muốn tức chết tôi có phải hay không?”
“Mẹ, con nào dám a.” Tôn Thu Nguyệt lấy lòng cười.
Trong không khí đã tràn ngập hương vị của cơm, Vương Xuân Hoa biết nói cái gì nữa cũng vô dụng, sắc mặt xanh mét.
Lý Tĩnh cố ý kéo dài thời gian, đổi xong quần áo lại đây thì phát hiện phòng bếp có chút chật.
Tầm mắt mịt mờ mà từ trên người bọn họ nhìn qua, giống như —— có chút không bình thường
Tôn Thu Nguyệt liếc mắt thoáng nhìn thấy người đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt sáng lên, đánh vỡ không khí cứng ngắc này.
“Ơ, chị dâu hai đói bụng rồi à, nhanh thôi ạ, cơm tối nấu sắp xong rồi.”
Vương Xuân Hoa xụ mặt xoay người sang nhìn Lý Tĩnh, đột nhiên cô có dự cảm không tốt, bọn họ không phải là đang cãi nhau đấy chứ?
“Vợ thằng hai, cô lại đây làm gì?”
Vương Xuân Hoa sắc mặt âm trầm, như sợ người khác không biết bà ta đang tức giận.
Lý Tĩnh mím môi, trong lòng nói thầm mình đến thật không đúng lúc, cô nhếch miệng nói.
“Mẹ, con chính là đến xem có thể giúp gì hay không, nếu mẹ ở đây rồi con đi liền đây.”
Cô cũng không ngốc, hai người trong phòng bếp khẳng định là ầm ĩ không vui, cô hiện tại cũng không muốn bị kẹp trong đó.
Tôn Thu Nguyệt nhanh nhẹn đem đồ ăn trên bếp đổ vào nồi, vừa nghe lời này liền quay đầu lại vội nói.
“A? Chị dâu, chị khoan hãy đi a!”
Lý Tĩnh vờ như không nghe thấy, nháy mắt liền biến mất ở trong phòng bếp.
Tôn Thu Nguyệt bị hơi nóng bốc lên nóng mức đến hét một tiếng, nhanh chóng đậy cái nắp lên, nồi không vững lập tức rung lên vài cái.
Vương Xuân Hoa mắt trợn trắng, mắng câu xứng đáng, sau đó dắt cháu trai ra ngoài.
Lý Tĩnh đi từ mái hiên phòng bếp đi ra lại gặp phải Trần Mỹ Lệ đang đứng ở chỗ sân giếng, bên cạnh chân chị ta là chậu giặt đồ, bước chân của cô dừng lại một chút.
Trần Mỹ Lệ: “Vợ chú hai, không phải nói đi giúp vợ chú ba nhóm lửa sao? Như thế nào đã đi ra rồi a.”
Lý Tĩnh quay đầu lại nhìn chị ta, miễn cưỡng cười nói.
“Mẹ ở bên trong, em liền không thêm phiền nữa, em đi trước đây.”
Trần Mỹ Lệ nhìn theo bóng dáng vừa biến mất sau cửa phòng của cô hừ lạnh một tiếng.
Vương Xuân Hoa đi ra thấy con dâu cả đang đứng ngây ra ở kia, tức giận mà nói.
“Đứng như khúc gỗ ở đó làm gì?”
Trần Mỹ Lệ vô duyên vô cớ bị quát, trong lòng thầm mắng vài câu.
“Mẹ, con đang chuẩn bị giặt quần áo.”
Nói xong, chị ta nhanh chóng cúi xuống lấy thùng múc nước.
“Bà nội, cháu đói, muốn ăn đường.”
Lục Bảo Kiệt nhớ tới việc mẹ trộm nói với nó là bà nội có giấu đường, nước miếng đều nhanh chảy xuống, không ngừng thúc giục bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.