Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 34: Bữa cơm không vui
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Vương Xuân Hoa còn đang lầm bầm, nghe thấy cháu trai ngoan nói như vậy, bỗng nhiên dừng lại bước chân, xụ mặt hỏi:
“Cháu như thế nào biết bà có đường, có phải mẹ cháu nói cho cháu hay không?”
Lục Bảo Kiệt bị dọa, hoảng sợ nhìn bà ta.
Vương Xuân Hoa: “Nói cho bà, bà cho cháu ăn đường.”
Lục Bảo Kiệt liếm liếm môi, nuốt nước miếng.
“Bà nội, mẹ nói bà có đường.”
“Tôn Thu Nguyệt, cô được lắm! Thế nhưng còn muốn lấy đồ vật từ trên người tôi.”
Vương Xuân Hoa hung hăng vỗ đùi.
Lục Bảo Kiệt, thanh âm run run: “Bà nội...”
Thần sắc sợ hãi của cháu trai bảo bối làm bà ta giảm bớt không ít tức giận, Vương Xuân Hoa chửi thề một tiếng.
“Bà sẽ lấy đường cho cháu ăn.”
Lục Bảo Kiệt lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Vương Xuân Hoa dắt cháu trai vào phòng, từ trong ngăn tủ màu đen cũ kĩ đầu giường lấy ra một bao kẹo sữa, động tác rất cẩn thận.
Lục Bảo Kiệt thèm đến mức nước miếng đều chảy xuống dưới, duỗi tay liền muốn đoạt lấy.
“Bà nội.”
Vương Xuân Hoa quát một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Kẹo sữa này là tháng trước Lục Mỹ Vân từ trong thành trở về mang cho bà ta, bà ta chính mình đều luyến tiếc ăn, nếu không phải ngày mai Lục Mỹ Vân về nhà, sẽ mang cho bà ta kẹo mới, bà ta còn lâu mới nỡ bỏ ra.
Đương nhiên, kẹo này bà ta cũng chỉ bỏ được cho cháu trai nhỏ ăn.
Vương Xuân Hoa chọn chọn nhặt nhặt mà từ bên trong móc ra một cái kẹo cứng đã bắt đầu chảy nước đưa cho đứa nhỏ.
Lục Bảo Kiệt nhanh chóng nhét kẹo vào trong miệng đến giấy gói kẹo cũng không thèm lột, bẹp, khóe miệng chảy xuống một bãi nước miếng.
“Bà nội, ngọt quá, cháu còn muốn.”
“Một đám quỷ đòi nợ!”
Vương Xuân Hoa lại bỏ vào trong tay nó một cái kẹo nữa.
Lục Bảo Kiệt cầm kẹo, cảm thấy mỹ mãn mà xoay người chạy đi, Vương Xuân Hoa gọi đều gọi không được, đúng là một đám vô ơn. Trong miệng ăn một cái, trong tay còn có một cái, khi Lục Bảo Kiệt đi vào phòng bếp thì đã bị bà mẹ tham ăn là Tôn Thu Nguyệt cướp đi.
Nói cái gì mà trẻ con ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng, cô ta cất giúp , Lục Bảo Kiệt khóc cũng không dám khóc, dù sao nó vừa đi, Tôn Thu Nguyệt đã lột ra giấy gói kẹo sau đó ném vào trong miệng.
Trời vừa sẩm tối thì người Lục gia đúng giờ ăn cơm.
Đến nỗi Vương Xuân Hoa tâm tình không tốt, gương mặt âm trầm, cũng không có ai còn rảnh để ý bà ta, bọn họ đều đói đến sắp hôn mê.
Vương Xuân Hoa hung hăng cầm đôi đũa chọc chọc vào bát, tiếng đũa va chạm với bát nghe rất không dễ chịu.
Lục Vệ Tinh đánh bài cả một ngày đã đói đến độ bụng sắp dán vào lưng, ăn nhanh đến mức bị bỏng, miệng run run một cái, nhe răng trợn mắt.
“Mẹ, mẹ lại làm sao vậy?”
Những người còn lại đều giả ngu, Lý Tĩnh thấy chồng mình vùi đầu ăn cơm cũng vội vàng tăng tốc độ nhanh hơn, vờ như không nghe thấy.
Vương Xuân Hoa: “Hỏi vợ của con đi.”
Lục Vệ Tinh bĩu môi, hít một hơi dài, hắn ta mới không dám, nếu hỏi thì hôm nay cũng đừng hòng được ngủ trên gường.
Tôn Thu Nguyệt đắc ý nhếch khóe miệng, trên mặt lại là không lộ ra, trước mặt cả nhà ngược lại không sợ mà nói.
“Mẹ, con còn không phải là ngăn cản mẹ lấy lương thực của chúng ta cho cô út ăn sao?”
“Cái gì?”
Phản ứng kịch liệt nhất vẫn là Lục Vệ Tinh.
“Mẹ, mẹ lấy lương thực của chúng ta cho em gái ăn?”
Đầu óc không phải bị hỏng rồi đi, Lục Vệ Tinh bởi vì Vương Xuân Hoa là mẹ ruột của hắn ta mới không dám mắng ra.
Hắn ta buông chiếc đũa, không vui nói: “Mẹ, em gái giờ là người thành phố, ăn lương thực trong thành, cuộc sống trôi qua nào có khổ sở như các anh của nó, mẹ còn cho nó……”
“Vệ Tinh!” Vương Xuân Hoa bị bẽ mặt, không đợi Lục Vệ Tinh nói hết câu bà ta liền đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn.
Con cả Lục Vệ Đông mày nhăn lại nhưng vẫn tiếp tục ăn, anh ta luôn luôn như vậy, ngay cả Trần Mỹ Lệ mặc dù ghen ghét mẹ chồng thiên vị, nhưng vẫn thảnh thơi ăn cơm, đều không hề nghĩ đến việc khuyên. Thậm chí ở trong lòng hung hăng mắng cô em chồng dám lấy lương thực của chị ta, quả thực không biết xấu hổ.
Đến nỗi mấy đứa trẻ mặt đều mau chôn trong bát cơm, không có đứa nào quan tâm việc của người lớn.
Lục Vệ Tinh rụt cổ, vẫn là gan lớn mà nói: “Mẹ vốn dĩ cũng có sai, mẹ hỏi anh cả, anh hai một chút xem có phải hay không.”
Hai người bị điểm danh phản ứng khác nhau.
Lục Vệ Đông trước mặt cả nhà luôn thích tỏ vẻ anh ta là anh cả, anh ta ho khan một tiếng:
“Chú ba, không được nói mẹ như vậy.”
“Cháu như thế nào biết bà có đường, có phải mẹ cháu nói cho cháu hay không?”
Lục Bảo Kiệt bị dọa, hoảng sợ nhìn bà ta.
Vương Xuân Hoa: “Nói cho bà, bà cho cháu ăn đường.”
Lục Bảo Kiệt liếm liếm môi, nuốt nước miếng.
“Bà nội, mẹ nói bà có đường.”
“Tôn Thu Nguyệt, cô được lắm! Thế nhưng còn muốn lấy đồ vật từ trên người tôi.”
Vương Xuân Hoa hung hăng vỗ đùi.
Lục Bảo Kiệt, thanh âm run run: “Bà nội...”
Thần sắc sợ hãi của cháu trai bảo bối làm bà ta giảm bớt không ít tức giận, Vương Xuân Hoa chửi thề một tiếng.
“Bà sẽ lấy đường cho cháu ăn.”
Lục Bảo Kiệt lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Vương Xuân Hoa dắt cháu trai vào phòng, từ trong ngăn tủ màu đen cũ kĩ đầu giường lấy ra một bao kẹo sữa, động tác rất cẩn thận.
Lục Bảo Kiệt thèm đến mức nước miếng đều chảy xuống dưới, duỗi tay liền muốn đoạt lấy.
“Bà nội.”
Vương Xuân Hoa quát một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Kẹo sữa này là tháng trước Lục Mỹ Vân từ trong thành trở về mang cho bà ta, bà ta chính mình đều luyến tiếc ăn, nếu không phải ngày mai Lục Mỹ Vân về nhà, sẽ mang cho bà ta kẹo mới, bà ta còn lâu mới nỡ bỏ ra.
Đương nhiên, kẹo này bà ta cũng chỉ bỏ được cho cháu trai nhỏ ăn.
Vương Xuân Hoa chọn chọn nhặt nhặt mà từ bên trong móc ra một cái kẹo cứng đã bắt đầu chảy nước đưa cho đứa nhỏ.
Lục Bảo Kiệt nhanh chóng nhét kẹo vào trong miệng đến giấy gói kẹo cũng không thèm lột, bẹp, khóe miệng chảy xuống một bãi nước miếng.
“Bà nội, ngọt quá, cháu còn muốn.”
“Một đám quỷ đòi nợ!”
Vương Xuân Hoa lại bỏ vào trong tay nó một cái kẹo nữa.
Lục Bảo Kiệt cầm kẹo, cảm thấy mỹ mãn mà xoay người chạy đi, Vương Xuân Hoa gọi đều gọi không được, đúng là một đám vô ơn. Trong miệng ăn một cái, trong tay còn có một cái, khi Lục Bảo Kiệt đi vào phòng bếp thì đã bị bà mẹ tham ăn là Tôn Thu Nguyệt cướp đi.
Nói cái gì mà trẻ con ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng, cô ta cất giúp , Lục Bảo Kiệt khóc cũng không dám khóc, dù sao nó vừa đi, Tôn Thu Nguyệt đã lột ra giấy gói kẹo sau đó ném vào trong miệng.
Trời vừa sẩm tối thì người Lục gia đúng giờ ăn cơm.
Đến nỗi Vương Xuân Hoa tâm tình không tốt, gương mặt âm trầm, cũng không có ai còn rảnh để ý bà ta, bọn họ đều đói đến sắp hôn mê.
Vương Xuân Hoa hung hăng cầm đôi đũa chọc chọc vào bát, tiếng đũa va chạm với bát nghe rất không dễ chịu.
Lục Vệ Tinh đánh bài cả một ngày đã đói đến độ bụng sắp dán vào lưng, ăn nhanh đến mức bị bỏng, miệng run run một cái, nhe răng trợn mắt.
“Mẹ, mẹ lại làm sao vậy?”
Những người còn lại đều giả ngu, Lý Tĩnh thấy chồng mình vùi đầu ăn cơm cũng vội vàng tăng tốc độ nhanh hơn, vờ như không nghe thấy.
Vương Xuân Hoa: “Hỏi vợ của con đi.”
Lục Vệ Tinh bĩu môi, hít một hơi dài, hắn ta mới không dám, nếu hỏi thì hôm nay cũng đừng hòng được ngủ trên gường.
Tôn Thu Nguyệt đắc ý nhếch khóe miệng, trên mặt lại là không lộ ra, trước mặt cả nhà ngược lại không sợ mà nói.
“Mẹ, con còn không phải là ngăn cản mẹ lấy lương thực của chúng ta cho cô út ăn sao?”
“Cái gì?”
Phản ứng kịch liệt nhất vẫn là Lục Vệ Tinh.
“Mẹ, mẹ lấy lương thực của chúng ta cho em gái ăn?”
Đầu óc không phải bị hỏng rồi đi, Lục Vệ Tinh bởi vì Vương Xuân Hoa là mẹ ruột của hắn ta mới không dám mắng ra.
Hắn ta buông chiếc đũa, không vui nói: “Mẹ, em gái giờ là người thành phố, ăn lương thực trong thành, cuộc sống trôi qua nào có khổ sở như các anh của nó, mẹ còn cho nó……”
“Vệ Tinh!” Vương Xuân Hoa bị bẽ mặt, không đợi Lục Vệ Tinh nói hết câu bà ta liền đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn.
Con cả Lục Vệ Đông mày nhăn lại nhưng vẫn tiếp tục ăn, anh ta luôn luôn như vậy, ngay cả Trần Mỹ Lệ mặc dù ghen ghét mẹ chồng thiên vị, nhưng vẫn thảnh thơi ăn cơm, đều không hề nghĩ đến việc khuyên. Thậm chí ở trong lòng hung hăng mắng cô em chồng dám lấy lương thực của chị ta, quả thực không biết xấu hổ.
Đến nỗi mấy đứa trẻ mặt đều mau chôn trong bát cơm, không có đứa nào quan tâm việc của người lớn.
Lục Vệ Tinh rụt cổ, vẫn là gan lớn mà nói: “Mẹ vốn dĩ cũng có sai, mẹ hỏi anh cả, anh hai một chút xem có phải hay không.”
Hai người bị điểm danh phản ứng khác nhau.
Lục Vệ Đông trước mặt cả nhà luôn thích tỏ vẻ anh ta là anh cả, anh ta ho khan một tiếng:
“Chú ba, không được nói mẹ như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.