Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 38: Cô em chồng trở về
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
“Còn chưa ăn đâu, đến đây ngồi cùng nhau ăn cơm đi.” Vừa nói Vương Xuân Hoa vừa mở cái túi ngay tại chỗ.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm cái túi kia một hồi lâu, nể tình cái khăn lụa kia, chào hỏi nói.
“Đúng vậy, Mỹ Vân lại đây cùng nhau ăn đi.”
Lục Mỹ Vân là cố ý chọn thời điểm ăn cơm trưa trở về, nhìn kỹ, cô ta cùng Vương Xuân Hoa giống nhau đến bảy phần, khuôn mặt dài khắc nghiệt, đôi mắt nhỏ híp lại thành đường thẳng, tóc buộc thành hai bím rũ ở trước ngực, bên trên áo vải thô màu trắng, bên dưới là một cái quần màu xanh.
Lục Mỹ Vân: “Vậy em đây liền không khách khí a.”
Tôn Thu Nguyệt cười cười, dùng sức hướng chồng cô ta đưa mắt ra hiệu, ở trên đùi hắn hung hăng nhéo một cái.
“Ai u.” Lục Vệ Tinh buông đôi đũa, bị vợ sai sử hỏi.
“Em gái, có mang lễ vật về cho anh không?”
Lục Mỹ Vân nháy mắt tươi cười có chút cứng đờ, mang lễ vật cái gì, bản thân cô ta đều nghèo đến sắp đói chết.
Vương Xuân Hoa sầm mặt lại.
“Nói cái gì vậy?”
Bà ta thấy trong túi thế nhưng chỉ có quần áo của đứa con gái út.
Trong lòng không vui, như vậy chẳng phải là bà ta khoác lác trước mặt mấy người con dâu sao.
Lục Vệ Đông nói lời hay.
“Mẹ nói rất đúng, nếu đã trở lại, cả nhà liền cùng nhau ăn cơm.”
Lục Vệ Tinh nói thầm vài câu không ai nghe rõ.
Sắc mặt Trần Mỹ Lệ lập tức liền khó coi, chị ta nấu cơm, trong lòng biết rõ cơm chỉ đủ vài người ăn, lại thêm một cô em chồng, chị ta không vui đoạt cái muỗng lần lượt cho chính mình cùng con múc mấy miếng.
Tôn Thu Nguyệt mắt sắc phát hiện,
“Chị dâu cả, chị làm gì vậy?”
Trần Mỹ Lệ: “Mấy đứa bé đói bụng,”
Nói xong, chị ta lại hung hăng múc thêm một muỗng.
Lục Mỹ Vân sắc mặt càng khó coi, nói:
“Chị dâu cả, chị có phải không chào đón tôi hay không?”
Trần Mỹ Lệ: “Sao có thể a, em gái, này không phải là mấy đứa trẻ đói bụng sao?”
Thật là ngày hôm qua giúp cô em chồng nói chuyện với chồng là vô ích rồi.
Vương Xuân Hoa: "Trần Mỹ Lệ!”
Tay bà ta còn cầm cái túi vừa mới mở, không thể quăng qua một bên, chỉ có thể rống lên.
Trong nhà người chia cơm đều là bà ta, Trần Mỹ Lệ xen vào việc này giống như là đánh vào mặt bà ta vậy.
Tôn Thu Nguyệt thấy chị ta dừng lại, bàn tay duỗi qua muốn cướp cái muỗng, lại bị một đôi tay đen gầy so với cô ta còn nhanh hơn cướp lấy cái muỗng.
Lục Vệ Quốc trước tiên múc cho Lý Tĩnh, lại múc cho mình một bát.
“Ai u, hết rồi hết rồi, anh hai bớt lại chút.”
Tôn Thu Nguyệt sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn dùng sức vỗ đùi một cái.
Vương Xuân Hoa tức giận trừng mắt.
“Thằng hai!”
Đứa con thứ hai chia cơm thật sự là dẫm lên chân đau của bà ta.
Lục Vệ Quốc tốc độ rất nhanh, mất vài giây đã chia xong sau đó buông lỏng cái muỗng để cho Tôn Thu Nguyệt cầm đi, Lý Tĩnh ngu ngơ mà nhìn cơm trong bát, Lục Vệ Quốc ý bảo cô ăn nhanh lên.
Lý Tĩnh hốc mắt đỏ hồng, cũng không rảnh lo lát nữa Vương Xuân Hoa sẽ nói khó nghe như thế nào, nhanh chóng ăn cơm.
Một tiếng trẻ con oa oa kêu to lập tức truyền đến khiến lỗ tai đau đớn.
Nguyên lai là Tôn Thu Nguyệt múc cơm cho mình, múc cho chồng mình, còn đứa con không có ăn.
Đứa cháu Lục Bảo Kiệt thường được nuông chiều này lập tức liền không vui.
Vương Xuân Hoa đem cái túi nhét vào trong tay Lục Mỹ Vân, sắc mặt Lục Mỹ Vân đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Tôn Thu Nguyệt: “Mẹ, cơm của Bảo Kiệt liền giao cho mẹ.”
Cô ta cũng không ngốc, ném cái muỗng, vội vàng ăn cơm, cô ta cũng không tin cơm đã dính nước miếng của cô ta, mẹ chồng còn sẽ bắt chia cho cô em chồng ăn.
Vương Xuân Hoa càng tức giận hơn, nhìn trong nồi còn thừa hai bát cơm, tức đến mức khó thở.
Lục Bảo Kiệt thấy mọi người đều có cơm ăn, đá mạnh một cái dưới chân bàn.
“Bà, cháu đói cháu đói!”
Lục Mỹ Vân: “Nếu cả nhà không chào đón tôi, tôi sẽ không ăn!”
Lục Mỹ Vân ở trong thành cũng nuôi ra chút kiêu ngạo, nhưng tuy nói như vậy, dưới chân lại không có động tác.
Vương Xuân Hoa ngăn lại cô ta.
“Mỹ Vân, con nói cái gì vậy?”
Lục Mỹ Vân: “Mẹ, mẹ xem mấy người chị dâu, liền cơm cũng không chịu để lại cho con mấy miếng, con về nhà một chuyến đâu có dễ dàng.”
Tôn Thu Nguyệt nhai miếng cơm đang ăn dở, chép miệng nói.
“Em gái sao lại nói vậy, chị không phải đang đói bụng sao? Buổi chiều chị dâu còn phải làm việc.”
Lục Vệ Tinh: " Đúng vậy, em nhìn xem, anh hỏi em có đem lễ vật cho anh hay không, em cũng nói không có……”
Lục Mỹ Vân đều muốn tức giận đến khóc, Vương Xuân Hoa nhìn bộ dáng ăn uống của nhà này, cầm cái muỗng hung hăng múc cho con gái một bát lớn, nói:
“Con ăn đi.”
Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Lục Mỹ Vân không chút khách khí nhận lấy, giống như mấy ngày không được ăn cơm, nhanh chóng và cơm vào miệng.
Lục Bảo Kiệt: “Bà!”
Tôn Thu Nguyệt cố ý quay lưng về phía con trai để ăn cơm.
Vương Xuân Hoa nhìn xem người này lại nhìn xem người kia, mỗi người đều cúi đầu ăn không thèm để ý đến bà ta.
Từ trước tới nay chưa từng bị đối xử như vậy, lần này là bởi vì cô con gái trong thành của bà ta.
Vương Xuân Hoa vẻ mặt bình tĩnh múc cơm cho cháu trai, còn lại mấy miếng để lại cho mình ăn.
Bà ta lại nhìn mấy người con dâu đang tạo phản ai cũng vội vàng bưng bát ăn cơm.
Lục Mỹ Vân chỉ lo chính mình ăn no, cũng không quan tâm mẹ mình.
Vương Xuân Hoa đập mạnh đôi đũa xuống bàn, bắt đầu mắng chửi người.
“Mấy đứa mày có phải cánh cứng hay không, liền đồ ăn của em gái đều cướp!”
Hai vợ chồng Lục Vệ Quốc giả điếc, đừng đâm về phía họng súng là được rồi.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm cái túi để trên bàn đều nhanh nhìn ra một cái lỗ hổng, nhanh chóng cướp qua.
“Tôi nhìn xem cô em út mang lễ vật gì cho chúng ta.”
Vương Xuân Hoa không chú ý chút đã bị cô ta lấy đi.
Còn không có kịp chửi ầm lên, Tôn Thu Nguyệt lật tới lật lui bên trong thấy chỉ có quần áo để tắm rửa, sắc mặt trầm xuống, khinh thường bĩu môi.
“Ôi, nguyên lai chỉ mang theo quần áo về a?”
Lục Mỹ Vân thét chói tai: “Chị dâu ba, chị như thế nào lại lục lọi đồ vật của tôi?”
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm cái túi kia một hồi lâu, nể tình cái khăn lụa kia, chào hỏi nói.
“Đúng vậy, Mỹ Vân lại đây cùng nhau ăn đi.”
Lục Mỹ Vân là cố ý chọn thời điểm ăn cơm trưa trở về, nhìn kỹ, cô ta cùng Vương Xuân Hoa giống nhau đến bảy phần, khuôn mặt dài khắc nghiệt, đôi mắt nhỏ híp lại thành đường thẳng, tóc buộc thành hai bím rũ ở trước ngực, bên trên áo vải thô màu trắng, bên dưới là một cái quần màu xanh.
Lục Mỹ Vân: “Vậy em đây liền không khách khí a.”
Tôn Thu Nguyệt cười cười, dùng sức hướng chồng cô ta đưa mắt ra hiệu, ở trên đùi hắn hung hăng nhéo một cái.
“Ai u.” Lục Vệ Tinh buông đôi đũa, bị vợ sai sử hỏi.
“Em gái, có mang lễ vật về cho anh không?”
Lục Mỹ Vân nháy mắt tươi cười có chút cứng đờ, mang lễ vật cái gì, bản thân cô ta đều nghèo đến sắp đói chết.
Vương Xuân Hoa sầm mặt lại.
“Nói cái gì vậy?”
Bà ta thấy trong túi thế nhưng chỉ có quần áo của đứa con gái út.
Trong lòng không vui, như vậy chẳng phải là bà ta khoác lác trước mặt mấy người con dâu sao.
Lục Vệ Đông nói lời hay.
“Mẹ nói rất đúng, nếu đã trở lại, cả nhà liền cùng nhau ăn cơm.”
Lục Vệ Tinh nói thầm vài câu không ai nghe rõ.
Sắc mặt Trần Mỹ Lệ lập tức liền khó coi, chị ta nấu cơm, trong lòng biết rõ cơm chỉ đủ vài người ăn, lại thêm một cô em chồng, chị ta không vui đoạt cái muỗng lần lượt cho chính mình cùng con múc mấy miếng.
Tôn Thu Nguyệt mắt sắc phát hiện,
“Chị dâu cả, chị làm gì vậy?”
Trần Mỹ Lệ: “Mấy đứa bé đói bụng,”
Nói xong, chị ta lại hung hăng múc thêm một muỗng.
Lục Mỹ Vân sắc mặt càng khó coi, nói:
“Chị dâu cả, chị có phải không chào đón tôi hay không?”
Trần Mỹ Lệ: “Sao có thể a, em gái, này không phải là mấy đứa trẻ đói bụng sao?”
Thật là ngày hôm qua giúp cô em chồng nói chuyện với chồng là vô ích rồi.
Vương Xuân Hoa: "Trần Mỹ Lệ!”
Tay bà ta còn cầm cái túi vừa mới mở, không thể quăng qua một bên, chỉ có thể rống lên.
Trong nhà người chia cơm đều là bà ta, Trần Mỹ Lệ xen vào việc này giống như là đánh vào mặt bà ta vậy.
Tôn Thu Nguyệt thấy chị ta dừng lại, bàn tay duỗi qua muốn cướp cái muỗng, lại bị một đôi tay đen gầy so với cô ta còn nhanh hơn cướp lấy cái muỗng.
Lục Vệ Quốc trước tiên múc cho Lý Tĩnh, lại múc cho mình một bát.
“Ai u, hết rồi hết rồi, anh hai bớt lại chút.”
Tôn Thu Nguyệt sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn dùng sức vỗ đùi một cái.
Vương Xuân Hoa tức giận trừng mắt.
“Thằng hai!”
Đứa con thứ hai chia cơm thật sự là dẫm lên chân đau của bà ta.
Lục Vệ Quốc tốc độ rất nhanh, mất vài giây đã chia xong sau đó buông lỏng cái muỗng để cho Tôn Thu Nguyệt cầm đi, Lý Tĩnh ngu ngơ mà nhìn cơm trong bát, Lục Vệ Quốc ý bảo cô ăn nhanh lên.
Lý Tĩnh hốc mắt đỏ hồng, cũng không rảnh lo lát nữa Vương Xuân Hoa sẽ nói khó nghe như thế nào, nhanh chóng ăn cơm.
Một tiếng trẻ con oa oa kêu to lập tức truyền đến khiến lỗ tai đau đớn.
Nguyên lai là Tôn Thu Nguyệt múc cơm cho mình, múc cho chồng mình, còn đứa con không có ăn.
Đứa cháu Lục Bảo Kiệt thường được nuông chiều này lập tức liền không vui.
Vương Xuân Hoa đem cái túi nhét vào trong tay Lục Mỹ Vân, sắc mặt Lục Mỹ Vân đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Tôn Thu Nguyệt: “Mẹ, cơm của Bảo Kiệt liền giao cho mẹ.”
Cô ta cũng không ngốc, ném cái muỗng, vội vàng ăn cơm, cô ta cũng không tin cơm đã dính nước miếng của cô ta, mẹ chồng còn sẽ bắt chia cho cô em chồng ăn.
Vương Xuân Hoa càng tức giận hơn, nhìn trong nồi còn thừa hai bát cơm, tức đến mức khó thở.
Lục Bảo Kiệt thấy mọi người đều có cơm ăn, đá mạnh một cái dưới chân bàn.
“Bà, cháu đói cháu đói!”
Lục Mỹ Vân: “Nếu cả nhà không chào đón tôi, tôi sẽ không ăn!”
Lục Mỹ Vân ở trong thành cũng nuôi ra chút kiêu ngạo, nhưng tuy nói như vậy, dưới chân lại không có động tác.
Vương Xuân Hoa ngăn lại cô ta.
“Mỹ Vân, con nói cái gì vậy?”
Lục Mỹ Vân: “Mẹ, mẹ xem mấy người chị dâu, liền cơm cũng không chịu để lại cho con mấy miếng, con về nhà một chuyến đâu có dễ dàng.”
Tôn Thu Nguyệt nhai miếng cơm đang ăn dở, chép miệng nói.
“Em gái sao lại nói vậy, chị không phải đang đói bụng sao? Buổi chiều chị dâu còn phải làm việc.”
Lục Vệ Tinh: " Đúng vậy, em nhìn xem, anh hỏi em có đem lễ vật cho anh hay không, em cũng nói không có……”
Lục Mỹ Vân đều muốn tức giận đến khóc, Vương Xuân Hoa nhìn bộ dáng ăn uống của nhà này, cầm cái muỗng hung hăng múc cho con gái một bát lớn, nói:
“Con ăn đi.”
Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Lục Mỹ Vân không chút khách khí nhận lấy, giống như mấy ngày không được ăn cơm, nhanh chóng và cơm vào miệng.
Lục Bảo Kiệt: “Bà!”
Tôn Thu Nguyệt cố ý quay lưng về phía con trai để ăn cơm.
Vương Xuân Hoa nhìn xem người này lại nhìn xem người kia, mỗi người đều cúi đầu ăn không thèm để ý đến bà ta.
Từ trước tới nay chưa từng bị đối xử như vậy, lần này là bởi vì cô con gái trong thành của bà ta.
Vương Xuân Hoa vẻ mặt bình tĩnh múc cơm cho cháu trai, còn lại mấy miếng để lại cho mình ăn.
Bà ta lại nhìn mấy người con dâu đang tạo phản ai cũng vội vàng bưng bát ăn cơm.
Lục Mỹ Vân chỉ lo chính mình ăn no, cũng không quan tâm mẹ mình.
Vương Xuân Hoa đập mạnh đôi đũa xuống bàn, bắt đầu mắng chửi người.
“Mấy đứa mày có phải cánh cứng hay không, liền đồ ăn của em gái đều cướp!”
Hai vợ chồng Lục Vệ Quốc giả điếc, đừng đâm về phía họng súng là được rồi.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm cái túi để trên bàn đều nhanh nhìn ra một cái lỗ hổng, nhanh chóng cướp qua.
“Tôi nhìn xem cô em út mang lễ vật gì cho chúng ta.”
Vương Xuân Hoa không chú ý chút đã bị cô ta lấy đi.
Còn không có kịp chửi ầm lên, Tôn Thu Nguyệt lật tới lật lui bên trong thấy chỉ có quần áo để tắm rửa, sắc mặt trầm xuống, khinh thường bĩu môi.
“Ôi, nguyên lai chỉ mang theo quần áo về a?”
Lục Mỹ Vân thét chói tai: “Chị dâu ba, chị như thế nào lại lục lọi đồ vật của tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.