Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 42: Cô là vợ của anh
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Thân thể Lục Vệ Quốc hơi cứng lại một chút nhưng rất nhanh liền buông lỏng, anh cũng đã bắt đầu đối diện với cảm xúc của chính mình. Không có ý định né tránh như trước. Ban đầu, khi mới xuyên tới anh còn có suy nghĩ một thời gian nữa sẽ trở về thế giới trước kia, nhưng thời gian lâu như vậy rồi lại cộng thêm lời của ông thầy bói nói trước kia 'duyên phận của anh không phải ở thế kỉ 21'. Vậy thì có lẽ lý do duy nhất để anh tới đây là vì thay đổi số phận đau khổ của nữ chủ. Mà bây giờ, cô chính là vợ của anh.
Nghĩ thoáng xong mọi thứ, Lục Vệ Quốc không còn do dự nữa, anh liền siết chặt vòng tay đáp lại cái ôm của cô, cảm nhận thân thể gầy gò của người trong lòng, anh thầm nghĩ nhất định phải dọn ra ở riêng sớm, sau đó bồi bổ cho cô thật béo tốt mới được.
Sau đó ánh mắt Lục Vệ Quốc dừng ở bức thư không một nếp nhăn đặt trên bàn kia, bỗng nhiên anh đề nghị nói: “Chúng ta mua chút đồ vật gửi qua cho ông bà ngoại đi, trên thư có nói địa chỉ là nơi nào hay không?”
Lý Tĩnh sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy kinh hỉ, có chút không thể tin được.
“Vệ Quốc, anh nói thật sao?”
Lo lắng cho ông bà chịu khổ là thật, nhưng là trừ bỏ lo lắng cô giống như cái gì đều làm không được.
Cô biết, ông ngoại bà ngoại sinh hoạt không có nhẹ nhàng như bên trong thư đã nói.
Xem mấy người giáo sư trong thôn liền biết, có ai được đối xử tốt đâu.
Mặc dù ông ngoại bà ngoại cô có người ở phía sau che chở, nhưng cũng không có khả năng che chở quá mức, có chỗ ở tử tế cũng đã tính là rất tốt rồi.
Lúc biết cô còn có thể gửi đồ vật cho bọn họ, Lý Tĩnh có xúc động muốn khóc.
“Vệ Quốc, cảm ơn anh.” Lý Tĩnh kích động ôm anh càng chặt hơn.
Lục Vệ Quốc có chút bất đắc dĩ cười khẽ: "Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, đó cũng là ông bà ngoại của anh."
"Vâng, em biết rồi." Lý Tĩnh từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào đáp.
“Em nghĩ xem nên mua cái gì đi?” Lục Vệ Quốc cứng chiều xoa nhẹ đầu cô hỏi.
"Ừm, để em suy nghĩ." Lý Tĩnh vui vẻ nói.
……
Lục Mỹ Vân ở nhà sắp được 10 ngày rồi, dường như muốn ăn vạ trong nhà còn không có ý tứ rời đi, sắc mặt hai chị em dâu một ngày so với một ngày càng thêm khó coi.
Cũng chỉ có Vương Xuân Hoa mắt mù, người có công tác sao có thể ở nhà ở lâu như vậy.
Hôm nay ăn xong cơm trưa, trời nắng to, Tôn Thu Nguyệt cùng với con dâu Lý gia vừa trở về thăm người thân đứng dưới cây đại thụ ở trong thôn nói chuyện.
Con dâu Lý gia là cô gái ở thôn Hoa Thụ, tên thật là Lục Chiêu Đệ, hiện giờ cô ta đã gả vào trong huyện thành.
Trước kia cô ta cùng Lục Mỹ Vân có quen biết với nhau. Lục Chiêu Đệ vừa cắn hạt dưa răng rắc vừa hỏi.
“Tôi nghe người ta nói Mỹ Vân nhà các người đã trở lại?”
Tôn Thu Nguyệt từ trong tay cô ta lấy mấy hạt rồi đáp.
“Nhắc tới chuyện này liền mất hứng, nào có cô gái còn chưa có gả chồng mà lại chịu không làm việc, mỗi ngày đều trốn trong nhà lười biếng.”
Trong ánh mắt Lục Chiêu Đệ đều là bát quái, cô ta nói.
“Tôi nghe được một chuyện về cô em chồng của các cô, cô có muốn nghe hay không?”
Cô ta chính là nghe được người ta đồn đại mới cố ý trở về trong thôn, cô ta rất muốn nhìn một chút chuyện xấu của Lục Mỹ Vân.
Ai ở thời điểm chưa gả chồng mà không ghen ghét người khác, Lục Chiêu Đệ trước kia cực kỳ ghen tỵ chuyện Lục Mỹ Vân được Vương Xuân Hoa thiên vị. Vừa được ăn ngon lại không phải xuống đất làm việc, còn được cho đi học rồi tìm việc làm trong huyện thành. Hầu như mọi thứ cô ta hâm mộ thì Lục Mỹ Vân đều có.
“Chuyện gì a?” Tôn Thu Nguyệt thuận miệng hỏi.
Lục Chiêu Đệ ánh mắt chợt lóe, đè thấp thanh âm xích lại gần bên tai Tôn Thu Nguyệt nói:
“Tôi cũng là nghe cháu gái của em gái bà tôi nói, nghe nói Lục Mỹ Vân đem công tác nhường cho một đồng chí nam trong thành, tôi còn đi trong xưởng xác nhận một chút là có phải Lục Mỹ Vân ở thôn chúng ta hay không, cô đoán thế nào, thật đúng là như vậy!”
Tôn Thu Nguyệt phi mà một tiếng phun rớt vỏ hạt dưa, trừng lớn đôi mắt vội hỏi.
“Cô nói chính là sự thật?”
Được a, khó trách sao lại lâu như vậy đều không rời đi, thế nhưng là đem công tác cho đàn ông.
Cô ta bắt được nhược điểm của Lục Mỹ Vân, hiện tại hận không thể sớm một chút trở về tuyên truyền, xem cô em chồng kia còn dám lên mặt không.
“Đương nhiên là thật, tôi còn có thể lừa cô sao.”
Lục Chiêu Đệ vội gật đầu xác thực, nói xong lại dặn dò.
“Cô cũng đừng nói là tôi nói nha.”
Vạn nhất Lục Mỹ Vân điên lên, cô ta nhưng chịu không nổi, bất quá cô ta cũng không sợ, dù sao đợi xem xong náo nhiệt liền đi.
Tôn Thu Nguyệt phi một cái nói không ăn nữa, đem hạt dưa còn không có ăn xong nhét trở lại trong tay cô ta, nói đi về trước.
Lục Chiêu Đệ nhanh chóng gật đầu, kêu cô ta kiềm chế một chút, nhưng vẻ mặt lại là vui sướng khi người gặp họa.
Tôn Thu Nguyệt vội vã trở về nhà, biết tin tức này trong lòng giống như bị sâu cắn, vừa ngứa vừa khó chịu.
Cô ta đẩy ra cánh cổng, Vương Xuân Hoa cùng Trần Mỹ Lệ đang cầm quạt hương bồ to ở dưới mái hiên nghỉ ngơi, Lý Tĩnh chắc ở trong phòng.
Lục Mỹ Vân ghét bỏ thời tiết nắng nóng da sẽ bị phơi đen, cũng đã sớm về phòng đi ngủ.
Mới vừa vào đến cửa, Tôn Thu Nguyệt liền hỏi cô em chồng ở đâu?
Vương Xuân Hoa mắng cô ta là đang gọi hồn hay sao, ồn ào chết đi được.
Tôn Thu Nguyệt nghẹn lại một hơi, nhưng sau đó liền nghĩ cô ta có lý, việc gì mà phải sợ, nói:
“Mẹ, gọi Lục Mỹ Vân nhanh ra đây, con có việc hỏi cô ấy.”
Cô ta ồn ào như vậy, cũng không biết Lục Mỹ Vân là thực sự không nghe thấy hay là giờ vờ như không biết, vẫn là không chịu đi ra.
Trong phòng, Lý Tĩnh đang nằm trên giường, nghe bên ngoài náo nhiệt, đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh.
Lục Vệ Quốc nửa khép con mắt, vươn tay ôm cô vào lòng nói.
“Đừng quan tâm, ngủ đi.”
“Vâng."
Lý Tĩnh được anh ôm, cảm nhận cơ ngực rắn chắc của chồng, lỗ tai cô hồng hồng, nhích lại gần rồi dứt khoát ghé vào trên người anh. Cô lặng lẽ nhếch lên khóe môi.
Hai vợ chồng đều lựa chọn không đi ra, híp đôi mắt, mặc kệ bọn họ nói cái gì.
Có tiếng cửa mở, hình như là Lục Mỹ Vân đi ra.
Quả nhiên, là Lục Mỹ Vân ra khỏi phòng, buổi sáng người cô ta ra mồ hôi, cơm nước xong liền về phòng thay đổi cái áo sơ mi trắng, quần màu lam, thắt hai bím tóc rũ ở trước ngực. Mặc dù đường nét cô ta không đẹp, nhưng vì không phải ra ruộng làm việc nên làn da rất trắng.
Bộ dạng như vậy ở trong huyện thành không hiếm thấy, nhưng ở nông thôn thì rất hiếm lạ.
Tôn Thu Nguyệt nhìn cô ta một lượt từ đầu tới chân, trong lòng thầm mắng một câu.
“Chị dâu ba, kêu tôi ra làm gì?”
Lục Mỹ Vân có chút không kiên nhẫn.
Lúc bước ra cửa phòng rất cẩn thận, giày cô ta đang mang là giày mới.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm bộ dáng đó của cô ta giống như muốn xuyên cô ta thành một cái động, khó trách một phân tiền cũng không gửi về nhà.
Tôn Thu Nguyệt đứng thẳng thân mình, mượn cái gáo nước trong tay Trần Mỹ Lệ nhấp miếng nước nhuận yết hầu để nói cho rõ.
Vương Xuân Hoa tức giận mà trừng mắt nhìn cô ta nói.
“Muốn nói thì nói nhanh lên.”
Tôn Thu Nguyệt hừ hừ vài tiếng, nói mẹ có biết em chồng không còn công tác hay không.
Lục Mỹ Vân sắc mặt cứng đờ.
Nghĩ thoáng xong mọi thứ, Lục Vệ Quốc không còn do dự nữa, anh liền siết chặt vòng tay đáp lại cái ôm của cô, cảm nhận thân thể gầy gò của người trong lòng, anh thầm nghĩ nhất định phải dọn ra ở riêng sớm, sau đó bồi bổ cho cô thật béo tốt mới được.
Sau đó ánh mắt Lục Vệ Quốc dừng ở bức thư không một nếp nhăn đặt trên bàn kia, bỗng nhiên anh đề nghị nói: “Chúng ta mua chút đồ vật gửi qua cho ông bà ngoại đi, trên thư có nói địa chỉ là nơi nào hay không?”
Lý Tĩnh sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy kinh hỉ, có chút không thể tin được.
“Vệ Quốc, anh nói thật sao?”
Lo lắng cho ông bà chịu khổ là thật, nhưng là trừ bỏ lo lắng cô giống như cái gì đều làm không được.
Cô biết, ông ngoại bà ngoại sinh hoạt không có nhẹ nhàng như bên trong thư đã nói.
Xem mấy người giáo sư trong thôn liền biết, có ai được đối xử tốt đâu.
Mặc dù ông ngoại bà ngoại cô có người ở phía sau che chở, nhưng cũng không có khả năng che chở quá mức, có chỗ ở tử tế cũng đã tính là rất tốt rồi.
Lúc biết cô còn có thể gửi đồ vật cho bọn họ, Lý Tĩnh có xúc động muốn khóc.
“Vệ Quốc, cảm ơn anh.” Lý Tĩnh kích động ôm anh càng chặt hơn.
Lục Vệ Quốc có chút bất đắc dĩ cười khẽ: "Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, đó cũng là ông bà ngoại của anh."
"Vâng, em biết rồi." Lý Tĩnh từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào đáp.
“Em nghĩ xem nên mua cái gì đi?” Lục Vệ Quốc cứng chiều xoa nhẹ đầu cô hỏi.
"Ừm, để em suy nghĩ." Lý Tĩnh vui vẻ nói.
……
Lục Mỹ Vân ở nhà sắp được 10 ngày rồi, dường như muốn ăn vạ trong nhà còn không có ý tứ rời đi, sắc mặt hai chị em dâu một ngày so với một ngày càng thêm khó coi.
Cũng chỉ có Vương Xuân Hoa mắt mù, người có công tác sao có thể ở nhà ở lâu như vậy.
Hôm nay ăn xong cơm trưa, trời nắng to, Tôn Thu Nguyệt cùng với con dâu Lý gia vừa trở về thăm người thân đứng dưới cây đại thụ ở trong thôn nói chuyện.
Con dâu Lý gia là cô gái ở thôn Hoa Thụ, tên thật là Lục Chiêu Đệ, hiện giờ cô ta đã gả vào trong huyện thành.
Trước kia cô ta cùng Lục Mỹ Vân có quen biết với nhau. Lục Chiêu Đệ vừa cắn hạt dưa răng rắc vừa hỏi.
“Tôi nghe người ta nói Mỹ Vân nhà các người đã trở lại?”
Tôn Thu Nguyệt từ trong tay cô ta lấy mấy hạt rồi đáp.
“Nhắc tới chuyện này liền mất hứng, nào có cô gái còn chưa có gả chồng mà lại chịu không làm việc, mỗi ngày đều trốn trong nhà lười biếng.”
Trong ánh mắt Lục Chiêu Đệ đều là bát quái, cô ta nói.
“Tôi nghe được một chuyện về cô em chồng của các cô, cô có muốn nghe hay không?”
Cô ta chính là nghe được người ta đồn đại mới cố ý trở về trong thôn, cô ta rất muốn nhìn một chút chuyện xấu của Lục Mỹ Vân.
Ai ở thời điểm chưa gả chồng mà không ghen ghét người khác, Lục Chiêu Đệ trước kia cực kỳ ghen tỵ chuyện Lục Mỹ Vân được Vương Xuân Hoa thiên vị. Vừa được ăn ngon lại không phải xuống đất làm việc, còn được cho đi học rồi tìm việc làm trong huyện thành. Hầu như mọi thứ cô ta hâm mộ thì Lục Mỹ Vân đều có.
“Chuyện gì a?” Tôn Thu Nguyệt thuận miệng hỏi.
Lục Chiêu Đệ ánh mắt chợt lóe, đè thấp thanh âm xích lại gần bên tai Tôn Thu Nguyệt nói:
“Tôi cũng là nghe cháu gái của em gái bà tôi nói, nghe nói Lục Mỹ Vân đem công tác nhường cho một đồng chí nam trong thành, tôi còn đi trong xưởng xác nhận một chút là có phải Lục Mỹ Vân ở thôn chúng ta hay không, cô đoán thế nào, thật đúng là như vậy!”
Tôn Thu Nguyệt phi mà một tiếng phun rớt vỏ hạt dưa, trừng lớn đôi mắt vội hỏi.
“Cô nói chính là sự thật?”
Được a, khó trách sao lại lâu như vậy đều không rời đi, thế nhưng là đem công tác cho đàn ông.
Cô ta bắt được nhược điểm của Lục Mỹ Vân, hiện tại hận không thể sớm một chút trở về tuyên truyền, xem cô em chồng kia còn dám lên mặt không.
“Đương nhiên là thật, tôi còn có thể lừa cô sao.”
Lục Chiêu Đệ vội gật đầu xác thực, nói xong lại dặn dò.
“Cô cũng đừng nói là tôi nói nha.”
Vạn nhất Lục Mỹ Vân điên lên, cô ta nhưng chịu không nổi, bất quá cô ta cũng không sợ, dù sao đợi xem xong náo nhiệt liền đi.
Tôn Thu Nguyệt phi một cái nói không ăn nữa, đem hạt dưa còn không có ăn xong nhét trở lại trong tay cô ta, nói đi về trước.
Lục Chiêu Đệ nhanh chóng gật đầu, kêu cô ta kiềm chế một chút, nhưng vẻ mặt lại là vui sướng khi người gặp họa.
Tôn Thu Nguyệt vội vã trở về nhà, biết tin tức này trong lòng giống như bị sâu cắn, vừa ngứa vừa khó chịu.
Cô ta đẩy ra cánh cổng, Vương Xuân Hoa cùng Trần Mỹ Lệ đang cầm quạt hương bồ to ở dưới mái hiên nghỉ ngơi, Lý Tĩnh chắc ở trong phòng.
Lục Mỹ Vân ghét bỏ thời tiết nắng nóng da sẽ bị phơi đen, cũng đã sớm về phòng đi ngủ.
Mới vừa vào đến cửa, Tôn Thu Nguyệt liền hỏi cô em chồng ở đâu?
Vương Xuân Hoa mắng cô ta là đang gọi hồn hay sao, ồn ào chết đi được.
Tôn Thu Nguyệt nghẹn lại một hơi, nhưng sau đó liền nghĩ cô ta có lý, việc gì mà phải sợ, nói:
“Mẹ, gọi Lục Mỹ Vân nhanh ra đây, con có việc hỏi cô ấy.”
Cô ta ồn ào như vậy, cũng không biết Lục Mỹ Vân là thực sự không nghe thấy hay là giờ vờ như không biết, vẫn là không chịu đi ra.
Trong phòng, Lý Tĩnh đang nằm trên giường, nghe bên ngoài náo nhiệt, đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh.
Lục Vệ Quốc nửa khép con mắt, vươn tay ôm cô vào lòng nói.
“Đừng quan tâm, ngủ đi.”
“Vâng."
Lý Tĩnh được anh ôm, cảm nhận cơ ngực rắn chắc của chồng, lỗ tai cô hồng hồng, nhích lại gần rồi dứt khoát ghé vào trên người anh. Cô lặng lẽ nhếch lên khóe môi.
Hai vợ chồng đều lựa chọn không đi ra, híp đôi mắt, mặc kệ bọn họ nói cái gì.
Có tiếng cửa mở, hình như là Lục Mỹ Vân đi ra.
Quả nhiên, là Lục Mỹ Vân ra khỏi phòng, buổi sáng người cô ta ra mồ hôi, cơm nước xong liền về phòng thay đổi cái áo sơ mi trắng, quần màu lam, thắt hai bím tóc rũ ở trước ngực. Mặc dù đường nét cô ta không đẹp, nhưng vì không phải ra ruộng làm việc nên làn da rất trắng.
Bộ dạng như vậy ở trong huyện thành không hiếm thấy, nhưng ở nông thôn thì rất hiếm lạ.
Tôn Thu Nguyệt nhìn cô ta một lượt từ đầu tới chân, trong lòng thầm mắng một câu.
“Chị dâu ba, kêu tôi ra làm gì?”
Lục Mỹ Vân có chút không kiên nhẫn.
Lúc bước ra cửa phòng rất cẩn thận, giày cô ta đang mang là giày mới.
Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm bộ dáng đó của cô ta giống như muốn xuyên cô ta thành một cái động, khó trách một phân tiền cũng không gửi về nhà.
Tôn Thu Nguyệt đứng thẳng thân mình, mượn cái gáo nước trong tay Trần Mỹ Lệ nhấp miếng nước nhuận yết hầu để nói cho rõ.
Vương Xuân Hoa tức giận mà trừng mắt nhìn cô ta nói.
“Muốn nói thì nói nhanh lên.”
Tôn Thu Nguyệt hừ hừ vài tiếng, nói mẹ có biết em chồng không còn công tác hay không.
Lục Mỹ Vân sắc mặt cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.