Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 43: Công tác không còn
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Vương Xuân Hoa đột nhiên đứng phắt dậy.
“Cái gì? Cô nói lại lần nữa?”
Tôn Thu Nguyệt chống eo nói.
“Con nghe người khác nói, cô út rất lợi hại, không cần công tác trong thành, nhường cho người đàn ông khác.”
Trần Mỹ Lệ nghe vậy cũng đứng lên, trong đầu chị ta lúc này chỉ nghĩ tới việc Lục Mỹ Vân đem tiền cho đàn ông.
Chị ta mắng: "Cô thật sự đem công tác cho người đàn ông khác sao?”
Lục Mỹ Vân thấy một đám người đều nhìn chằm chằm cô ta, mạnh miệng nói.
“Còn không phải chỉ là không có công tác thôi sao, dù sao các người cũng không biết làm cái gì.”
“Cái gì gọi là không có công tác, cô mấy ngày nay ăn không trong nhà, ở không trong nhà, mặt như thế nào dày như vậy!” Tôn Thu Nguyệt mắng cô ta.
Vương Xuân Hoa: “Vợ thàng ba, cô im miệng đi.”
Tôn Thu Nguyệt: “Dù sao cô cũng phải nói cho rõ ràng.”
Lục Mỹ Vân tính tình cũng lớn.
“Chị dâu ba chị có ý gì, đây là nhà tôi, tôi họ Lục, ở nơi này cô mới là người ngoài.”
Trần Mỹ Lệ đi lên trước, sắc mặt nặng nề.
“Trong nhà anh cả cô không có công tác, cô cho người khác lại không cho anh cô, để cho người khác chiếm lợi.”
Hai bên đều là hùng hổ doạ người, Lục Mỹ Vân bỗng nhiên mắng một câu nói được rồi, cô ta còn không phải là đem công tác cho người đàn ông khác sao, người đàn ông kia đáp ứng sẽ cưới cô ta.
Tôn Thu Nguyệt hừ cười.
“Người đàn ông kia đâu? Như thế nào còn không có tới, cô đều đã ở nhà bao lâu rồi.”
Vương Xuân Hoa muốn che chở con gái, nhưng nghĩ đến không cô ta không còn công tác thì lại đau lòng, bà ta hỏi.
“Người đâu?”
Lục Mỹ Vân cảm thấy tức điên rồi, nói đó là chuyện của cô ta, các người đừng có quản nhiều như vậy.
Trần Mỹ Lệ là người tức giận nhất, đương nhiên chỉ vào mũi cô ta mắng.
“Sao có thể mặc kệ, công việc tốt như vậy không cho anh cả của cô lại cho người ngoài, cô là đồ lòng lang dạ sói!”
Lục Mỹ Vân khó thở, căm giận mà nhìn chằm chằm chị ta.
“Chị dâu cả, đó là công tác của tôi, tôi thích cho ai thì cho người đó!”
Tôn Thu Nguyệt phi một tiếng.
“Còn không có gả đâu, mỗi ngày đều hướng về phía người ngoài, ở nhà chúng ta, ăn của chúng ta……”
Vương Xuân Hoa nghe vợ thằng ba càng mắng càng khó nghe, oán hận quát.
“Vợ thằng ba, cô nói đủ chưa, đó là con gái tôi, còn không tới phiên cô quản giáo!”
Lục Vệ Đông đẩy cửa đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Mấy người các người ở đây ồn ào cái gì, còn để cho người ta ngủ hay không.”
Trần Mỹ Lệ vỗ đùi, phảng phất tìm được chỗ dựa rồi.
“Vệ Đông, anh phân xử đi, em gái anh đem công tác trong thành của nó cho người đàn ông bên ngoài mà không để lại cho anh, rõ ràng tâm tư của nó không ở nhà của chúng ta a!”
Vẻ mặt Lục Vệ Đông đang hào phóng bỗng trầm xuống, bày ra bộ dáng người anh cả nói.
“Mỹ Vân, đây là có chuyện gì?”
Công tác trong thành của em gái, anh ta đã sớm mơ ước, chẳng qua anh ta muốn tìm cái thời cơ tốt để lấy từ tay Lục Mỹ Vân, không nghĩ tới lại nghe thấy tin tức này.
Giống như nguyên bản đồ vật thuộc về anh ta lại bị người khác bị cầm đi, trong lòng phẫn nộ lại ghen ghét.
Lục Mỹ Vân nghẹn đến sắc mặt khó coi.
“Tôi nói đó là công tác của tôi, Chí Quân về sau là muốn cưới tôi!”
Lục Vệ Đông: “Vậy cũng không thể cho không người khác như vậy!”
Tôn Thu Nguyệt: “Đúng vậy, người đàn ông nói muốn cưới cô đâu? Tôi như thế nào đến bây giờ còn không có nhìn thấy.”
Lục Mỹ Vân nhìn anh cả gương mặt hùng hổ doạ người, lại nhìn xem ánh mắt khinh thường của hai người chị dâu, mắng.
“Tôi nguyện ý cho ai liền cho người đó. Liên quan gì đến các người!”
Nói xong, cô ta chạy về phòng, không đến hai phút lại ôm cái túi đi ra, đứng trước mắt bao người nói.
“Các người nếu không chào đón tôi, tôi đây liền đi tìm anh ấy, chị dâu cả, chị dâu ba, các người cứ chờ xem! Đừng có mà hối hận!”
Vương Xuân Hoa vội vàng ngăn cản cô ta, lại vướng chân ngã ngồi dưới đất.
“Các người mau ngăn nó lại a, một đứa con gái sao có thể đi ra ngoài tìm đàn ông.”
Trần Mỹ Lệ bất động, cho dù người đàn ông kia có tới, chị ta cũng muốn bức bách bọn họ đem công tác đưa cho chồng chị ta.
Tôn Thu Nguyệt cuối cùng báo thù được việc cái khăn lụa, không cho cô ta đồ vật còn muốn ăn của cô ta, không biết xấu hổ, cô ta phun một ngụm nước miếng.
“Cái gì? Cô nói lại lần nữa?”
Tôn Thu Nguyệt chống eo nói.
“Con nghe người khác nói, cô út rất lợi hại, không cần công tác trong thành, nhường cho người đàn ông khác.”
Trần Mỹ Lệ nghe vậy cũng đứng lên, trong đầu chị ta lúc này chỉ nghĩ tới việc Lục Mỹ Vân đem tiền cho đàn ông.
Chị ta mắng: "Cô thật sự đem công tác cho người đàn ông khác sao?”
Lục Mỹ Vân thấy một đám người đều nhìn chằm chằm cô ta, mạnh miệng nói.
“Còn không phải chỉ là không có công tác thôi sao, dù sao các người cũng không biết làm cái gì.”
“Cái gì gọi là không có công tác, cô mấy ngày nay ăn không trong nhà, ở không trong nhà, mặt như thế nào dày như vậy!” Tôn Thu Nguyệt mắng cô ta.
Vương Xuân Hoa: “Vợ thàng ba, cô im miệng đi.”
Tôn Thu Nguyệt: “Dù sao cô cũng phải nói cho rõ ràng.”
Lục Mỹ Vân tính tình cũng lớn.
“Chị dâu ba chị có ý gì, đây là nhà tôi, tôi họ Lục, ở nơi này cô mới là người ngoài.”
Trần Mỹ Lệ đi lên trước, sắc mặt nặng nề.
“Trong nhà anh cả cô không có công tác, cô cho người khác lại không cho anh cô, để cho người khác chiếm lợi.”
Hai bên đều là hùng hổ doạ người, Lục Mỹ Vân bỗng nhiên mắng một câu nói được rồi, cô ta còn không phải là đem công tác cho người đàn ông khác sao, người đàn ông kia đáp ứng sẽ cưới cô ta.
Tôn Thu Nguyệt hừ cười.
“Người đàn ông kia đâu? Như thế nào còn không có tới, cô đều đã ở nhà bao lâu rồi.”
Vương Xuân Hoa muốn che chở con gái, nhưng nghĩ đến không cô ta không còn công tác thì lại đau lòng, bà ta hỏi.
“Người đâu?”
Lục Mỹ Vân cảm thấy tức điên rồi, nói đó là chuyện của cô ta, các người đừng có quản nhiều như vậy.
Trần Mỹ Lệ là người tức giận nhất, đương nhiên chỉ vào mũi cô ta mắng.
“Sao có thể mặc kệ, công việc tốt như vậy không cho anh cả của cô lại cho người ngoài, cô là đồ lòng lang dạ sói!”
Lục Mỹ Vân khó thở, căm giận mà nhìn chằm chằm chị ta.
“Chị dâu cả, đó là công tác của tôi, tôi thích cho ai thì cho người đó!”
Tôn Thu Nguyệt phi một tiếng.
“Còn không có gả đâu, mỗi ngày đều hướng về phía người ngoài, ở nhà chúng ta, ăn của chúng ta……”
Vương Xuân Hoa nghe vợ thằng ba càng mắng càng khó nghe, oán hận quát.
“Vợ thằng ba, cô nói đủ chưa, đó là con gái tôi, còn không tới phiên cô quản giáo!”
Lục Vệ Đông đẩy cửa đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Mấy người các người ở đây ồn ào cái gì, còn để cho người ta ngủ hay không.”
Trần Mỹ Lệ vỗ đùi, phảng phất tìm được chỗ dựa rồi.
“Vệ Đông, anh phân xử đi, em gái anh đem công tác trong thành của nó cho người đàn ông bên ngoài mà không để lại cho anh, rõ ràng tâm tư của nó không ở nhà của chúng ta a!”
Vẻ mặt Lục Vệ Đông đang hào phóng bỗng trầm xuống, bày ra bộ dáng người anh cả nói.
“Mỹ Vân, đây là có chuyện gì?”
Công tác trong thành của em gái, anh ta đã sớm mơ ước, chẳng qua anh ta muốn tìm cái thời cơ tốt để lấy từ tay Lục Mỹ Vân, không nghĩ tới lại nghe thấy tin tức này.
Giống như nguyên bản đồ vật thuộc về anh ta lại bị người khác bị cầm đi, trong lòng phẫn nộ lại ghen ghét.
Lục Mỹ Vân nghẹn đến sắc mặt khó coi.
“Tôi nói đó là công tác của tôi, Chí Quân về sau là muốn cưới tôi!”
Lục Vệ Đông: “Vậy cũng không thể cho không người khác như vậy!”
Tôn Thu Nguyệt: “Đúng vậy, người đàn ông nói muốn cưới cô đâu? Tôi như thế nào đến bây giờ còn không có nhìn thấy.”
Lục Mỹ Vân nhìn anh cả gương mặt hùng hổ doạ người, lại nhìn xem ánh mắt khinh thường của hai người chị dâu, mắng.
“Tôi nguyện ý cho ai liền cho người đó. Liên quan gì đến các người!”
Nói xong, cô ta chạy về phòng, không đến hai phút lại ôm cái túi đi ra, đứng trước mắt bao người nói.
“Các người nếu không chào đón tôi, tôi đây liền đi tìm anh ấy, chị dâu cả, chị dâu ba, các người cứ chờ xem! Đừng có mà hối hận!”
Vương Xuân Hoa vội vàng ngăn cản cô ta, lại vướng chân ngã ngồi dưới đất.
“Các người mau ngăn nó lại a, một đứa con gái sao có thể đi ra ngoài tìm đàn ông.”
Trần Mỹ Lệ bất động, cho dù người đàn ông kia có tới, chị ta cũng muốn bức bách bọn họ đem công tác đưa cho chồng chị ta.
Tôn Thu Nguyệt cuối cùng báo thù được việc cái khăn lụa, không cho cô ta đồ vật còn muốn ăn của cô ta, không biết xấu hổ, cô ta phun một ngụm nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.