Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 32: Đứng về phía cô
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
17/03/2024
Tôn Thu Nguyệt cố ý lấy lòng mẹ chồng, nâng cao tông giọng, âm dương quái khí mà nói một câu: “Đã trở lại a, chúng tôi còn tưởng rằng hai người ăn ở bên ngoài cơ đấy.”
Cảm giác đầu tiên của Lục Vệ Quốc chính là cô ta cố ý kiếm chuyện, cái gì mà ghét bỏ bọn họ trở về muộn, không nói đến cơm tối còn chưa nấu xong, hôm nay cũng không phải đến lượt Lý Tĩnh nấu cơm.
Lục Vệ Quốc ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn qua cô ta, Tôn Thu Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, cô ta bĩu môi, lần nữa nhìn lại thấy không phải đang nhìn mình, phảng phất vừa rồi đều là ảo giác của cô ta.
Thầm mắng câu gặp quỷ, cô ta lầm bầm đi vào trong phòng.
Lục Vệ Quốc trên người ướt nhẹp khó chịu, ba bước làm hai bước đi vào trong phòng mình.
Trần Mỹ Lệ mới từ buồng trong đi ra, bưng cái chậu bên trong đều là quần áo bẩn của con chị ta.
Chị ta nhìn thoáng qua thân ảnh của Lý Tĩnh, bỗng nhiên đi tới ngăn cô lại nhiệt tình hỏi.
“Vợ chú hai, công việc làm xong rồi sao?”
Gai trên người Lý Tĩnh đều dựng thẳng lên, cô cứng đờ cười cười, nhìn quần áo trong tay chị ta biết rõ còn cố hỏi.
“Còn không có đâu, chị dâu có việc gì sao?”
Trần Mỹ Lệ da mặt dày cười nói.
“Chị đang muốn đi giúp vợ chú ba nhóm lửa, nhưng mà còn đống quần áo này chưa giặt, em xem....”
Vừa nói vừa đem chậu quần áo đẩy đẩy về phía trước để Lý Tĩnh nhìn. Chị ta nghe thấy Lục Mỹ Vân sắp về nhà, không nhịn được bĩu môi khinh bỉ.
Chị ta nhớ lần trước Tôn Thu Nguyệt lôi kéo cô em chồng nói thầm một hồi lâu. Chắc hẳn cô em chồng kia lại đáp ứng cho vợ chú ba chỗ tốt gì rồi.
Cô em chồng là con út trong nhà, tuổi cùng chú ba không sai biệt lắm nên quan hệ của hai người rất tốt, vậy nên cùng chị dâu thứ ba là Tôn Thu Nguyệt cũng có quan hệ không tồi.
Có cái gì luôn vụng trộm cho phòng bọn họ, chuyện này coi sao được.
Theo lý mà nói, chị ta là chị dâu cả của bọn họ, nói trắng ra là về sau người quyết định mọi việc trong nhà chính là chị ta, có thứ tốt không nên là đưa tới trong tay chị ta sao, như thế nào có thể bỏ qua như vậy được.
Có lợi mà không chiếm chính là kẻ ngốc.
Trong chậu đều là quần áo của con chị ta thay ra, mấy đứa trẻ cũng còn nhỏ, không cần phải tị hiềm gì.
Thấy cô em chồng ngày mai liền đã trở lại, hiện tại chị ta phải đi hỏi rõ ràng.
“Vợ chú hai , em xem……”
Trần Mỹ Lệ bưng chậu đẩy đẩy về phía cô, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía phòng bếp, bộ dáng trông rất nôn nóng.
Chậu gỗ của Trần Mỹ Lệ không nhỏ, ba đứa trẻ mỗi người đổi một bộ, hơn nữa bên trong còn có hai cái chăn vá, sắp tràn ra khỏi chậu.
Tính tình Lý Tĩnh có tốt hơn nữa thì cũng không thể đồng ý loại yêu cầu vô lý này được, cô liền đứng im không nhúc nhích.
Trần Mỹ Lệ thấy cô đứng đó bất động không có duỗi tay tới đón chậu quần áo, liền thúc giục cô: “Vợ chú hai.”
Lý Tĩnh trầm mặc một lát rồi nói: “Chị dâu, vẫn là để em đi nhóm lửa đi.”
Bảo cô giặt quần áo cho người khác, còn không bằng ngồi ở dưới bếp nhóm lửa, dọn chiếc ghế ngồi ở kia cũng không cần khom lưng, có thể so với giặt quần áo đơn giản nhiều.
So sánh chị dâu thích tính kế cùng em dâu lười biếng lại không chịu thiệt thòi, Lý Tĩnh càng ngiêng về phía em dâu Tôn Thu Nguyệt hơn.
“Cô nói cái gì?” Trần Mỹ Lệ cho rằng chính mình nghe lầm, chị ta đều cân nhắc xong khi tiến phòng bếp cùng vợ chú ba nói cái gì rồi, không ngờ cô vợ vẫn luôn cam chịu của chú hai lại bỗng dưng từ chối.
“Chị dâu, chị cũng biết chân em bị thương vừa mới đỡ, hôm nay lại khom lưng làm việc cả một ngày, ngồi xổm không được lâu, em vẫn là đi giúp vợ chú ba nhóm lửa thôi."
Lý Tĩnh nhíu chặt mày nắm tay đấm đấm phần eo, thoạt nhìn là giống như có chuyện như vậy thật.
Trần Mỹ Lệ sắc mặt nháy mắt liền đen lại, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vợ chú hai, cô nói thật đi, có phải hay không không muốn giúp tôi giặt quần áo, hay là cô ghét bỏ cháu trai.”
“Chị dâu, chị đừng nói oan cho em, thân thể em hiện giờ thực sự không tiện." Lý Tĩnh vẫn từ chối, nếu là trước đây có thể cô còn cắn răng chịu đựng, nhưng bây giờ có chồng luôn đứng về phía cô, giúp cô có thêm sức mạnh nên cô cũng không cần phải sợ gì cả.
Phòng bếp khói từ từ bay lên, Trần Mỹ Lệ bắt đầu nóng nảy, hạ giọng khẩn cầu nói.
"Vợ chú ba, cũng chỉ một chậu quần áo này, cô giặt giúp cháu trai một chút cũng đâu tốn bao nhiêu sức a.”
Lý Tĩnh còn chưa kịp đáp lời liền nghe thấy giọng chồng mình từ trong phòng gọi ra.
“Tiểu Tĩnh, cái quần màu lam của anh để chỗ nào, anh tìm mãi không thấy, em vào tìm giúp anh một chút.”
Lý Tĩnh nháy mắt sửng sốt, nhìn về phía cửa phòng đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, bỗng nhiên minh bạch, nhanh chóng đi vòng qua Trần Mỹ Lệ rồi đáp.
“Vâng ạ, để em tìm giúp anh!”
Trần Mỹ Lệ tức giận đến nỗi miệng đều méo đi.
Lục Vệ Quốc nghe cô trả lời, lúc này mới yên tâm xoay người đi vào trong phòng.
Thời gian còn muốn quay trở lại lúc vừa rồi, khi Lục Vệ Quốc vào phòng thay quần áo ướt, anh phát hiện Lý Tĩnh còn không có theo kịp, tính toán hôm nay cũng không phải cô nấu cơm. Hơn nữa, ngày thường chân anh vừa bước vào nhà, Lý Tĩnh cơ hồ đi theo sau lưng, lâu như vậy không trở về rõ ràng không quá thích hợp.
Trong sân viện loáng thoáng có tiếng nói chuyện với nhau, anh mở cửa nhìn ra chỉ thấy Lý Tĩnh vẻ mặt khó xử bị Trần Mỹ Lệ chặn lại, chậu quần áo trong tay cô ta còn đang đưa về phía Lý Tĩnh, anh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy nên anh đành lấy cớ gọi cô vào phòng tìm quần áo giúp.
Lục Vệ Quốc đưa lưng về phía cửa cài cúc áo, cửa kẽo kẹt một tiếng đẩy ra lại rất nhanh khép lại, anh dừng một chút cũng không quay đầu lại.
Lý Tĩnh ngẩn người, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh chủ động nói: “Vừa rồi chị dâu muốn em giúp chị ấy giặt quần áo, em không đáp ứng.”
Chồng cô trước đây mặc dù trong nhà vẫn cố gắng bảo vệ cô nhưng chỉ cần mẹ chồng hay chị em dâu một khóc hai nháo thì anh ta đều sẽ nhún nhường. Gần đây Lục Vệ Quốc đã thay đổi rất nhiều nhưng cô vẫn muốn dò hỏi thái độ của anh một chút.
Đương nhiên Lục Vệ Quốc bây giờ sẽ không làm cô thất vọng, cài cúc áo xong anh quay lại nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Những việc không phải của em thì em cũng đừng ép buộc bản thân, không cần để ý suy nghĩ của anh.”
Lý Tĩnh nghe anh nói vậy, nhịp tim không kìm được đập rất nhanh, cô cười ngọt ngào với anh, không chút nào chú ý tới quần áo cô còn đang nhỏ nước, Lục Vệ Quốc nhíu mày nói.
“Em mau thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh, anh đi ra ngoài trước.”
Nói xong chính anh cũng phải sửng sốt một chút, anh giống như đối nữ chủ quan tâm quá mức tự nhiên.
“Được ạ.”
Lục Vệ Quốc bước chân dừng lại một chút, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, anh phải ra ngoài tìm xem có đồ vật gì có thể đựng cá hay không.
Cảm giác đầu tiên của Lục Vệ Quốc chính là cô ta cố ý kiếm chuyện, cái gì mà ghét bỏ bọn họ trở về muộn, không nói đến cơm tối còn chưa nấu xong, hôm nay cũng không phải đến lượt Lý Tĩnh nấu cơm.
Lục Vệ Quốc ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn qua cô ta, Tôn Thu Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, cô ta bĩu môi, lần nữa nhìn lại thấy không phải đang nhìn mình, phảng phất vừa rồi đều là ảo giác của cô ta.
Thầm mắng câu gặp quỷ, cô ta lầm bầm đi vào trong phòng.
Lục Vệ Quốc trên người ướt nhẹp khó chịu, ba bước làm hai bước đi vào trong phòng mình.
Trần Mỹ Lệ mới từ buồng trong đi ra, bưng cái chậu bên trong đều là quần áo bẩn của con chị ta.
Chị ta nhìn thoáng qua thân ảnh của Lý Tĩnh, bỗng nhiên đi tới ngăn cô lại nhiệt tình hỏi.
“Vợ chú hai, công việc làm xong rồi sao?”
Gai trên người Lý Tĩnh đều dựng thẳng lên, cô cứng đờ cười cười, nhìn quần áo trong tay chị ta biết rõ còn cố hỏi.
“Còn không có đâu, chị dâu có việc gì sao?”
Trần Mỹ Lệ da mặt dày cười nói.
“Chị đang muốn đi giúp vợ chú ba nhóm lửa, nhưng mà còn đống quần áo này chưa giặt, em xem....”
Vừa nói vừa đem chậu quần áo đẩy đẩy về phía trước để Lý Tĩnh nhìn. Chị ta nghe thấy Lục Mỹ Vân sắp về nhà, không nhịn được bĩu môi khinh bỉ.
Chị ta nhớ lần trước Tôn Thu Nguyệt lôi kéo cô em chồng nói thầm một hồi lâu. Chắc hẳn cô em chồng kia lại đáp ứng cho vợ chú ba chỗ tốt gì rồi.
Cô em chồng là con út trong nhà, tuổi cùng chú ba không sai biệt lắm nên quan hệ của hai người rất tốt, vậy nên cùng chị dâu thứ ba là Tôn Thu Nguyệt cũng có quan hệ không tồi.
Có cái gì luôn vụng trộm cho phòng bọn họ, chuyện này coi sao được.
Theo lý mà nói, chị ta là chị dâu cả của bọn họ, nói trắng ra là về sau người quyết định mọi việc trong nhà chính là chị ta, có thứ tốt không nên là đưa tới trong tay chị ta sao, như thế nào có thể bỏ qua như vậy được.
Có lợi mà không chiếm chính là kẻ ngốc.
Trong chậu đều là quần áo của con chị ta thay ra, mấy đứa trẻ cũng còn nhỏ, không cần phải tị hiềm gì.
Thấy cô em chồng ngày mai liền đã trở lại, hiện tại chị ta phải đi hỏi rõ ràng.
“Vợ chú hai , em xem……”
Trần Mỹ Lệ bưng chậu đẩy đẩy về phía cô, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía phòng bếp, bộ dáng trông rất nôn nóng.
Chậu gỗ của Trần Mỹ Lệ không nhỏ, ba đứa trẻ mỗi người đổi một bộ, hơn nữa bên trong còn có hai cái chăn vá, sắp tràn ra khỏi chậu.
Tính tình Lý Tĩnh có tốt hơn nữa thì cũng không thể đồng ý loại yêu cầu vô lý này được, cô liền đứng im không nhúc nhích.
Trần Mỹ Lệ thấy cô đứng đó bất động không có duỗi tay tới đón chậu quần áo, liền thúc giục cô: “Vợ chú hai.”
Lý Tĩnh trầm mặc một lát rồi nói: “Chị dâu, vẫn là để em đi nhóm lửa đi.”
Bảo cô giặt quần áo cho người khác, còn không bằng ngồi ở dưới bếp nhóm lửa, dọn chiếc ghế ngồi ở kia cũng không cần khom lưng, có thể so với giặt quần áo đơn giản nhiều.
So sánh chị dâu thích tính kế cùng em dâu lười biếng lại không chịu thiệt thòi, Lý Tĩnh càng ngiêng về phía em dâu Tôn Thu Nguyệt hơn.
“Cô nói cái gì?” Trần Mỹ Lệ cho rằng chính mình nghe lầm, chị ta đều cân nhắc xong khi tiến phòng bếp cùng vợ chú ba nói cái gì rồi, không ngờ cô vợ vẫn luôn cam chịu của chú hai lại bỗng dưng từ chối.
“Chị dâu, chị cũng biết chân em bị thương vừa mới đỡ, hôm nay lại khom lưng làm việc cả một ngày, ngồi xổm không được lâu, em vẫn là đi giúp vợ chú ba nhóm lửa thôi."
Lý Tĩnh nhíu chặt mày nắm tay đấm đấm phần eo, thoạt nhìn là giống như có chuyện như vậy thật.
Trần Mỹ Lệ sắc mặt nháy mắt liền đen lại, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vợ chú hai, cô nói thật đi, có phải hay không không muốn giúp tôi giặt quần áo, hay là cô ghét bỏ cháu trai.”
“Chị dâu, chị đừng nói oan cho em, thân thể em hiện giờ thực sự không tiện." Lý Tĩnh vẫn từ chối, nếu là trước đây có thể cô còn cắn răng chịu đựng, nhưng bây giờ có chồng luôn đứng về phía cô, giúp cô có thêm sức mạnh nên cô cũng không cần phải sợ gì cả.
Phòng bếp khói từ từ bay lên, Trần Mỹ Lệ bắt đầu nóng nảy, hạ giọng khẩn cầu nói.
"Vợ chú ba, cũng chỉ một chậu quần áo này, cô giặt giúp cháu trai một chút cũng đâu tốn bao nhiêu sức a.”
Lý Tĩnh còn chưa kịp đáp lời liền nghe thấy giọng chồng mình từ trong phòng gọi ra.
“Tiểu Tĩnh, cái quần màu lam của anh để chỗ nào, anh tìm mãi không thấy, em vào tìm giúp anh một chút.”
Lý Tĩnh nháy mắt sửng sốt, nhìn về phía cửa phòng đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, bỗng nhiên minh bạch, nhanh chóng đi vòng qua Trần Mỹ Lệ rồi đáp.
“Vâng ạ, để em tìm giúp anh!”
Trần Mỹ Lệ tức giận đến nỗi miệng đều méo đi.
Lục Vệ Quốc nghe cô trả lời, lúc này mới yên tâm xoay người đi vào trong phòng.
Thời gian còn muốn quay trở lại lúc vừa rồi, khi Lục Vệ Quốc vào phòng thay quần áo ướt, anh phát hiện Lý Tĩnh còn không có theo kịp, tính toán hôm nay cũng không phải cô nấu cơm. Hơn nữa, ngày thường chân anh vừa bước vào nhà, Lý Tĩnh cơ hồ đi theo sau lưng, lâu như vậy không trở về rõ ràng không quá thích hợp.
Trong sân viện loáng thoáng có tiếng nói chuyện với nhau, anh mở cửa nhìn ra chỉ thấy Lý Tĩnh vẻ mặt khó xử bị Trần Mỹ Lệ chặn lại, chậu quần áo trong tay cô ta còn đang đưa về phía Lý Tĩnh, anh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy nên anh đành lấy cớ gọi cô vào phòng tìm quần áo giúp.
Lục Vệ Quốc đưa lưng về phía cửa cài cúc áo, cửa kẽo kẹt một tiếng đẩy ra lại rất nhanh khép lại, anh dừng một chút cũng không quay đầu lại.
Lý Tĩnh ngẩn người, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh chủ động nói: “Vừa rồi chị dâu muốn em giúp chị ấy giặt quần áo, em không đáp ứng.”
Chồng cô trước đây mặc dù trong nhà vẫn cố gắng bảo vệ cô nhưng chỉ cần mẹ chồng hay chị em dâu một khóc hai nháo thì anh ta đều sẽ nhún nhường. Gần đây Lục Vệ Quốc đã thay đổi rất nhiều nhưng cô vẫn muốn dò hỏi thái độ của anh một chút.
Đương nhiên Lục Vệ Quốc bây giờ sẽ không làm cô thất vọng, cài cúc áo xong anh quay lại nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Những việc không phải của em thì em cũng đừng ép buộc bản thân, không cần để ý suy nghĩ của anh.”
Lý Tĩnh nghe anh nói vậy, nhịp tim không kìm được đập rất nhanh, cô cười ngọt ngào với anh, không chút nào chú ý tới quần áo cô còn đang nhỏ nước, Lục Vệ Quốc nhíu mày nói.
“Em mau thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh, anh đi ra ngoài trước.”
Nói xong chính anh cũng phải sửng sốt một chút, anh giống như đối nữ chủ quan tâm quá mức tự nhiên.
“Được ạ.”
Lục Vệ Quốc bước chân dừng lại một chút, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, anh phải ra ngoài tìm xem có đồ vật gì có thể đựng cá hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.