Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 13: Giấy vay nợ
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Lục Vệ Quốc nhăn mày, giãn ra rồi lại nhăn chặt, Lý Tĩnh trong lòng cũng không dễ chịu.
Phía trước cô còn nghĩ mẹ chồng có thể từ quỹ chung bỏ ra ít tiền, giảm bớt một chút áp lực cho chồng cô. Lúc này ầm ĩ như vậy xem như hoàn toàn hết hy vọng.
Càng nghĩ đến càng khó chịu, chồng cô vì gia đình này vất vả như vậy, như thế nào liền……
Lục Vệ Quốc bỗng dưng đứng lên, nhiễu loạn suy nghĩ của Lý Tĩnh.
“Vệ Quốc.”
Lục Vệ Quốc nói:
“Anh đi tìm đại đội trưởng nói chuyện.”
Lý Tĩnh lưu luyến không rời nói.
“Vậy anh trở về sớm một chút”.
Lục Vệ Quốc bước chân dừng một chút rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đối với quan tâm của nữ chủ anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Đại đội trưởng làm việc tương đối nhẹ nhàng, tính công điểm, lại chắp tay sau lưng ở ngoài ruộng đi vài vòng nhìn xem có người lười biếng hay không.
Ở phía đông thôn, dưới gốc đại thụ trăm năm tuổi có một người đàn ông trong thôn thét to một tiếng,
“Đại đội trưởng, Lục gia Lục Vệ Tinh lại không tới làm việc.”
Lưu Thủy Lai giở sổ ra, có điểm bực bội lấy bút gõ gõ trên sổ hỏi:
“Hắn lại đi đâu, Vương Xuân Hoa đâu, hỏi một chút con của bà ta như thế nào còn không tới, còn muốn công điểm hay không, cuối năm còn nghĩ phân lương thực ăn cơm không.”
“Đại đội trưởng, Vương Xuân Hoa cũng không tới.”
Gần đó có mấy người phụ nữ đang bón phân, trong đó có người đội mũ bện từ cỏ khô, dựng lỗ tai nghe thấy như vậy liền tố cáo.
Lưu Thủy khép lại sổ, mày nhăn chặt.
“Đại đội trưởng, chúng tôi chờ Vương Xuân Hoa gánh cứt trâu đến chờ đã nửa ngày, cũng không biết bà ta chạy đi đâu.”
“Được rồi, tôi đi xem một chút.”
Cũng không biết hai người Lục gia này nghĩ như thế nào, hằng ngày không làm việc không xuống ruộng. Cuối năm lấy cái gì lấp đầy bụng.
Lưu Thủy Lai thật sự bực bội, một chút đều không có giác ngộ vì quốc gia phục vụ.
Thời điểm Lục Vệ Quốc rẽ vào đường nhỏ, vừa lúc thấy đại đội trưởng chắp tay sau lưng hướng anh đi tới, chính là thoạt nhìn tâm tình không tốt.
“Chú Lưu.” Lục Vệ Quốc chào hỏi.
“A?”
Lưu Thủy Lai vừa nhìn thấy người tới là ai, trên mặt không vui hơi dịu đi.
“Khỏe không?”
“Dạ khỏe ạ, chú Lưu, vừa lúc cháu tìm chú có việc muốn nói.”
Lưu Thủy Lai trong lòng rõ ràng, còn không phải là việc nợ tiền sao, nhưng ông vẫn đứng lại nghe anh nói.
“Chú, là việc cháu nợ tiền của chú.”
Lục Vệ Quốc trực tiếp tiến vào chủ đề.
“Ngày hôm qua suy nghĩ của cháu đang loạn, cũng không kịp hỏi chú cụ thể về việc trả tiền, nói thật với chú trên người cháu hiện tại một phân tiền cũng không có.”
Lần đầu tiên thiếu người khác tiền, một đồng tiền cũng không có còn như thế thản nhiên, Lục Vệ Quốc đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Lưu Thủy Lai thấy một người đàn ông như anh đều nhanh chôn đầu đến trên mặt đất, nghĩ thầm muốn an ủi nói anh không cần phải gấp gáp.
Lục Vệ Quốc đánh gãy lời an ủi của ông, bảo đảm nói.
“Chú, trước năm mới cháu nhất định sẽ đem tiền trả cho chú.”
Năm mới là thời điểm cần tiền nhất, nhà anh thiếu hơn một trăm khối, miễn miễn cưỡng cưỡng còn có thể trải qua năm mới.
Lưu Thủy Lai không nói tin hay không, Lục Vệ Quốc có tâm tư như vậy cũng khiến cho trong lòng ông dễ chịu.
Sau đó Lục Vệ Quốc lại viết cho ông tờ giấy nợ, dứt khoát lưu loát ký tên của mình.
Lưu Thủy Lai nhìn tờ giấy nợ nhăn nhúm, nghĩ đến hai mẹ con lười biếng kia lại quay sang nhìn anh, nghĩ thầm đều là người một nhà sao khác biệt lại lớn như vậy. Đúng là tre xấu mọc măng tốt.
Cất giấy nợ, ông ôn hòa hỏi Lục Vệ Quốc.
“Mẹ cùng em trai cháu đi làm gì, công việc ngoài đồng cũng không làm.”
Lục Vệ Quốc giữa mày nhăn một chút, anh cũng không biết.
Lưu Thủy Lai không tính toán đem lỗi này đẩy lên người thành thật như Lục Vệ Quốc, bọn họ lại hàn huyên vài câu xong, Lưu Thủy vỗ vỗ bả vai anh sau đó chắp tay sau lưng rời đi.
……
Cái cây lớn trong thôn cách sân của thanh niên tri thức không xa, Lục Vệ Quốc bước chân ung dung chuẩn bị trở về.
Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của nữ chủ khi dặn dò anh trở về kia, Lục Vệ Quốc ma xui quỷ khiến nện bước nhanh hơn.
Xa xa liền thấy hai ba người thanh niên trí thức kết thành nhóm làm bạn mà đến.
Các cô gái ăn mặc đại khái giống nhau hai bím tóc rũ ở trước ngực, áo trắng quần màu lam, sắc mặt vừa gầy vừa vàng giống như cùng vợ nguyên thân lớn lên cũng không sai biệt lắm.
Lục Vệ Quốc không dấu vết nhìn thoáng qua, cúi đầu ba bước làm hai bước đi phía về trước.
“Lục Vệ Quốc!”
Bỗng nhiên có người gọi lại anh.
Người gọi anh lại tên là Tôn Chí Hồng, lúc trước cùng vợ nguyên thân trụ trong viện thanh niên trí thức, một gương mặt vuông hình chữ điền, cẩn thận nhìn trên mặt…… Có điểm kỳ lạ.
Tôn Chí Hồng trước khi ra cửa cố ý ở trên mặt bôi một ít bột mỳ, lại dùng hoa dại ven đường nghiền thành nước bôi lên hai má, dùng đầu màu đen của que diệm sau khi đốt quét lên lông mày.
Vì thế cô ta cảm thấy mình xinh đẹp lên không ít.
Tôn Chí Hồng cùng thanh niên trí thức đi cùng nói vài câu, những người này rời đi trước.
Cô ta đi lại nhiệt tình hỏi:
“Tôi nghe nói đồng chí Lý bị thương, hiện tại thế nào rồi?”
Lục Vệ Quốc nghi hoặc:
“Cô là..."
Trong cốt truyện có nói nữ chủ cùng nữ thanh niên trí thức trong viện quan hệ không tốt, nhưng người trước mặt này cụ thể là ai thì anh không rõ.
Tôn Chí Hồng sắc mặt tối sầm lại.
“Tôi là Tôn Chí Hồng a, như thế nào, anh không quen biết tôi?”
Lục Vệ Quốc bừng tỉnh đại ngộ, Tôn Chí Hồng a, còn không phải là cái người ghen ghét thân phận đại tiểu thư của nữ chủ, ngầm nói xấu châm ngòi cảm tình của nữ chủ cùng các đồng chí nữ khác, là nữ pháo hôi số mấy sao?
“Như thế nào, nhớ ra rồi?”
Thấy anh nhăn mày, Tôn Chí Hồng nhìn chằm chằm gương mặt ngăm đen của anh, lớn tiếng nói.
Phía trước cô còn nghĩ mẹ chồng có thể từ quỹ chung bỏ ra ít tiền, giảm bớt một chút áp lực cho chồng cô. Lúc này ầm ĩ như vậy xem như hoàn toàn hết hy vọng.
Càng nghĩ đến càng khó chịu, chồng cô vì gia đình này vất vả như vậy, như thế nào liền……
Lục Vệ Quốc bỗng dưng đứng lên, nhiễu loạn suy nghĩ của Lý Tĩnh.
“Vệ Quốc.”
Lục Vệ Quốc nói:
“Anh đi tìm đại đội trưởng nói chuyện.”
Lý Tĩnh lưu luyến không rời nói.
“Vậy anh trở về sớm một chút”.
Lục Vệ Quốc bước chân dừng một chút rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đối với quan tâm của nữ chủ anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Đại đội trưởng làm việc tương đối nhẹ nhàng, tính công điểm, lại chắp tay sau lưng ở ngoài ruộng đi vài vòng nhìn xem có người lười biếng hay không.
Ở phía đông thôn, dưới gốc đại thụ trăm năm tuổi có một người đàn ông trong thôn thét to một tiếng,
“Đại đội trưởng, Lục gia Lục Vệ Tinh lại không tới làm việc.”
Lưu Thủy Lai giở sổ ra, có điểm bực bội lấy bút gõ gõ trên sổ hỏi:
“Hắn lại đi đâu, Vương Xuân Hoa đâu, hỏi một chút con của bà ta như thế nào còn không tới, còn muốn công điểm hay không, cuối năm còn nghĩ phân lương thực ăn cơm không.”
“Đại đội trưởng, Vương Xuân Hoa cũng không tới.”
Gần đó có mấy người phụ nữ đang bón phân, trong đó có người đội mũ bện từ cỏ khô, dựng lỗ tai nghe thấy như vậy liền tố cáo.
Lưu Thủy khép lại sổ, mày nhăn chặt.
“Đại đội trưởng, chúng tôi chờ Vương Xuân Hoa gánh cứt trâu đến chờ đã nửa ngày, cũng không biết bà ta chạy đi đâu.”
“Được rồi, tôi đi xem một chút.”
Cũng không biết hai người Lục gia này nghĩ như thế nào, hằng ngày không làm việc không xuống ruộng. Cuối năm lấy cái gì lấp đầy bụng.
Lưu Thủy Lai thật sự bực bội, một chút đều không có giác ngộ vì quốc gia phục vụ.
Thời điểm Lục Vệ Quốc rẽ vào đường nhỏ, vừa lúc thấy đại đội trưởng chắp tay sau lưng hướng anh đi tới, chính là thoạt nhìn tâm tình không tốt.
“Chú Lưu.” Lục Vệ Quốc chào hỏi.
“A?”
Lưu Thủy Lai vừa nhìn thấy người tới là ai, trên mặt không vui hơi dịu đi.
“Khỏe không?”
“Dạ khỏe ạ, chú Lưu, vừa lúc cháu tìm chú có việc muốn nói.”
Lưu Thủy Lai trong lòng rõ ràng, còn không phải là việc nợ tiền sao, nhưng ông vẫn đứng lại nghe anh nói.
“Chú, là việc cháu nợ tiền của chú.”
Lục Vệ Quốc trực tiếp tiến vào chủ đề.
“Ngày hôm qua suy nghĩ của cháu đang loạn, cũng không kịp hỏi chú cụ thể về việc trả tiền, nói thật với chú trên người cháu hiện tại một phân tiền cũng không có.”
Lần đầu tiên thiếu người khác tiền, một đồng tiền cũng không có còn như thế thản nhiên, Lục Vệ Quốc đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Lưu Thủy Lai thấy một người đàn ông như anh đều nhanh chôn đầu đến trên mặt đất, nghĩ thầm muốn an ủi nói anh không cần phải gấp gáp.
Lục Vệ Quốc đánh gãy lời an ủi của ông, bảo đảm nói.
“Chú, trước năm mới cháu nhất định sẽ đem tiền trả cho chú.”
Năm mới là thời điểm cần tiền nhất, nhà anh thiếu hơn một trăm khối, miễn miễn cưỡng cưỡng còn có thể trải qua năm mới.
Lưu Thủy Lai không nói tin hay không, Lục Vệ Quốc có tâm tư như vậy cũng khiến cho trong lòng ông dễ chịu.
Sau đó Lục Vệ Quốc lại viết cho ông tờ giấy nợ, dứt khoát lưu loát ký tên của mình.
Lưu Thủy Lai nhìn tờ giấy nợ nhăn nhúm, nghĩ đến hai mẹ con lười biếng kia lại quay sang nhìn anh, nghĩ thầm đều là người một nhà sao khác biệt lại lớn như vậy. Đúng là tre xấu mọc măng tốt.
Cất giấy nợ, ông ôn hòa hỏi Lục Vệ Quốc.
“Mẹ cùng em trai cháu đi làm gì, công việc ngoài đồng cũng không làm.”
Lục Vệ Quốc giữa mày nhăn một chút, anh cũng không biết.
Lưu Thủy Lai không tính toán đem lỗi này đẩy lên người thành thật như Lục Vệ Quốc, bọn họ lại hàn huyên vài câu xong, Lưu Thủy vỗ vỗ bả vai anh sau đó chắp tay sau lưng rời đi.
……
Cái cây lớn trong thôn cách sân của thanh niên tri thức không xa, Lục Vệ Quốc bước chân ung dung chuẩn bị trở về.
Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của nữ chủ khi dặn dò anh trở về kia, Lục Vệ Quốc ma xui quỷ khiến nện bước nhanh hơn.
Xa xa liền thấy hai ba người thanh niên trí thức kết thành nhóm làm bạn mà đến.
Các cô gái ăn mặc đại khái giống nhau hai bím tóc rũ ở trước ngực, áo trắng quần màu lam, sắc mặt vừa gầy vừa vàng giống như cùng vợ nguyên thân lớn lên cũng không sai biệt lắm.
Lục Vệ Quốc không dấu vết nhìn thoáng qua, cúi đầu ba bước làm hai bước đi phía về trước.
“Lục Vệ Quốc!”
Bỗng nhiên có người gọi lại anh.
Người gọi anh lại tên là Tôn Chí Hồng, lúc trước cùng vợ nguyên thân trụ trong viện thanh niên trí thức, một gương mặt vuông hình chữ điền, cẩn thận nhìn trên mặt…… Có điểm kỳ lạ.
Tôn Chí Hồng trước khi ra cửa cố ý ở trên mặt bôi một ít bột mỳ, lại dùng hoa dại ven đường nghiền thành nước bôi lên hai má, dùng đầu màu đen của que diệm sau khi đốt quét lên lông mày.
Vì thế cô ta cảm thấy mình xinh đẹp lên không ít.
Tôn Chí Hồng cùng thanh niên trí thức đi cùng nói vài câu, những người này rời đi trước.
Cô ta đi lại nhiệt tình hỏi:
“Tôi nghe nói đồng chí Lý bị thương, hiện tại thế nào rồi?”
Lục Vệ Quốc nghi hoặc:
“Cô là..."
Trong cốt truyện có nói nữ chủ cùng nữ thanh niên trí thức trong viện quan hệ không tốt, nhưng người trước mặt này cụ thể là ai thì anh không rõ.
Tôn Chí Hồng sắc mặt tối sầm lại.
“Tôi là Tôn Chí Hồng a, như thế nào, anh không quen biết tôi?”
Lục Vệ Quốc bừng tỉnh đại ngộ, Tôn Chí Hồng a, còn không phải là cái người ghen ghét thân phận đại tiểu thư của nữ chủ, ngầm nói xấu châm ngòi cảm tình của nữ chủ cùng các đồng chí nữ khác, là nữ pháo hôi số mấy sao?
“Như thế nào, nhớ ra rồi?”
Thấy anh nhăn mày, Tôn Chí Hồng nhìn chằm chằm gương mặt ngăm đen của anh, lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.