Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 26: Giúp trả nợ
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Trần Mỹ Lệ vẫn luôn cho rằng nhà con trai cả bọn họ về sau sẽ là chủ nhà, tiền trong nhà đều sẽ là của bọn họ, nên giờ không chịu ngồi yên.
“Chú hai, mẹ trên người không có nhiều tiền như vậy.”
Vương Xuân Hoa rốt cuộc phản ứng lại, thanh âm bén nhọn.
“Ta không có tiền, còn dám hướng mẹ mày đòi tiền, ta còn chờ các ngươi hiếu thuận ta đâu.”
Trần Mỹ Lệ ngầm cùng Lục Vệ Đông đối mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Lục Vệ Quốc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên thần sắc bị thương.
“Chính là, trước năm mới chú Lưu muốn đòi tiền, chú ấy cũng là mượn người khác. Mẹ! Con....”
Lục Vệ Quốc dừng một chút, lại như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn về phía hai người anh em của mình.
“Anh cả, chú ba, hai người giúp tôi đi.”
Tình ý chân thành, kích động tha thiết.
Lý Tĩnh vụng trộm lau khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy không còn bi thương như vậy……Còn có chút muốn cười.
Lục Vệ Đông vẻ mặt lạnh nhạt tan vỡ, thở dài nói:
“Chú hai, anh cũng không có tiền.”
Lục Vệ Tinh cũng ngay lập tức lắc đầu.
“Tôi cũng không có tiền.”
Lục Vệ Quốc thần sắc lập tức ảm đạm xuống, rụt tay về: “Mẹ, có thể hay không...”
Anh thật sự khó xử.
“Có thể hay không để mấy anh em chia đều một chút.”
“Dựa vào cái gì?”
Trần Mỹ Lệ kích động đứng lên, chị ta giấu tiền riêng chính là để đem về nhà mẹ đẻ dùng để chống lưng cho chị ta.
Tôn Thu Nuyệt trên người một phân tiền cũng không có, chậm nửa nhịp.
“Anh hai, anh như thế nào có thể nói loại lời này.”
Lục Vệ Quốc bực bội mà vò tóc, khi ngẩng đầu thấy mỗi người đều né tránh ánh mắt của anh.
Anh nói: “Anh cả, chú ba, tôi làm việc kiếm công điểm cũng là phân cho người một nhà, vì cái gì……”
Lục Vệ Quốc đầy mặt bi thương cúi đầu.
Vương Xuân Hoa sắc mặt xanh đen, vẻ mặt đau lòng.
“Thằng hai mày như thế nào có thể nói như vậy, cho anh cả cùng em ba lương thực không phải là đương nhiên sao? Các ngươi là anh em a.”
Lục Vệ Quốc thật muốn cười lạnh một tiếng, dựa vào cái gì anh phải trả giá còn người khác thì không cần trả giá.
Lời nói của Vương Xuân Hoa đã giết đi tia ý niệm cuối cùng đem người Lục gia làm như người một nhà của anh.
Bà ta sợ con thứ hai nói ra việc càng quá mức, liền nói:
“Thằng hai, việc trả tiền mày cũng đừng nghĩ, chuyện tiền nong mẹ cũng không có biện pháp.”
Bà ta tiếp tục:
“Chuẩn bị thu hoạch vụ thu rồi, sang năm lương thực chỉ có thể dựa vào phân lương thực của vụ thu năm nay, em ba từ nhỏ thân thể không tốt, mày giúp nó làm việc, mẹ liền không so đo những lời nói vô lý vừa rồi.”
Lục Vệ Tinh đương nhiên gật đầu, trong lòng đã xác định anh hai là sẽ không cự tuyệt.
“Mẹ, chuyện tiền……”
“Không phải nói là không được nói đến chuyện tiền sao?”
Vương Xuân Hoa vỗ cái bàn. Âm thanh lớn đến mức khiến con gà mái nuôi trong một góc vỗ cánh kêu khanh khách.
Lục Vệ Quốc vẻ mặt đau khổ, trước khuôn mặt đen thui của bà ta vẫn không sợ chết mà nói:
“Chú Lưu nói trước năm mới phải trả tiền, mẹ, con cũng không có biện pháp, nếu các người không muốn giúp con trả tiền, chuyện giúp chú ba làm việc, con cũng không dám đi.”
Nói xong anh kéo Lý Tĩnh rời đi.
Lý Tĩnh ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng liền chạy nhanh đi theo.
“Ai u, phản rồi phản rồi có phải hay không!”
Vương Xuân Hoa vỗ đùi kêu rên.
Trần Mỹ Lệ đi theo mắng một câu.
“Chú hai cũng thật quá đáng!”
Trong gia đình này, nhà con cả ba đứa trẻ, nhà thứ ba có một đứa, nhà thứ hai một đứa con cũng không có, khi nhận lương thực trở về, thành thật mà nói chỉ có bọn họ chịu thiệt.
Nhưng Trần Mỹ Lệ đều đã thành thói quen, cô ta ước gì nhà chú hai không có con.
-------------------------------------------------
Khép lại cửa, không khí trong phòng so với buổi sáng tốt lành hơn rất nhiều.
Lục Vệ Quốc đem mái tóc vừa rồi vò loạn vuốt thẳng, nghe bên ngoài đang mắng anh thì sắc mặt không có một chút biến hóa.
Lý Tĩnh nhìn anh đang quay lưng về phía mình, thở dài.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chồng thiệt tình đau lòng. Do dự một chút, Lý Tĩnh lặng lẽ lại gần.
Lục Vệ Quốc nhận thấy được động tĩnh phía sau, quay người lại, không nghĩ tới vừa lúc nữ chủ vòng tay ôm lấy anh, đầu dựa vào trong lòng ngực.
Cánh tay của anh giơ lên, ôm cũng không phải mà không ôm cũng không phải. Có chút bối rối.
Nhưng nữ chủ lỗ tai hồng hồng chôn ở trong lòng anh, ôm eo anh, thanh âm nhỏ nhẹ:
“Vệ Quốc, anh vất vả rồi.”
Lục Vệ Quốc thân thể cứng đờ, há miệng muốn nói lại không phát ra được thanh âm nào.
Lý Tĩnh sau khi bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu thấy trong tầm mắt là cái cằm cứng rắn của anh, đôi môi mỏng đang mím nhẹ, hầu kết lên xuống, bỗng nhiên thấy có chút đẹp trai.
Cô gái nào sau khi đọc xong《 Shakespeare 》mà không có khát khao về tình yêu đâu.
Cô cũng giống vậy, Lý Tĩnh nhón mũi chân, đôi môi chạm khẽ vào khóe môi người đàn ông trước mặt, sau đó nhanh chóng vùi mặt vào trong lồng ngực vững chãi của anh.
“Chú hai, mẹ trên người không có nhiều tiền như vậy.”
Vương Xuân Hoa rốt cuộc phản ứng lại, thanh âm bén nhọn.
“Ta không có tiền, còn dám hướng mẹ mày đòi tiền, ta còn chờ các ngươi hiếu thuận ta đâu.”
Trần Mỹ Lệ ngầm cùng Lục Vệ Đông đối mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Lục Vệ Quốc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên thần sắc bị thương.
“Chính là, trước năm mới chú Lưu muốn đòi tiền, chú ấy cũng là mượn người khác. Mẹ! Con....”
Lục Vệ Quốc dừng một chút, lại như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn về phía hai người anh em của mình.
“Anh cả, chú ba, hai người giúp tôi đi.”
Tình ý chân thành, kích động tha thiết.
Lý Tĩnh vụng trộm lau khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy không còn bi thương như vậy……Còn có chút muốn cười.
Lục Vệ Đông vẻ mặt lạnh nhạt tan vỡ, thở dài nói:
“Chú hai, anh cũng không có tiền.”
Lục Vệ Tinh cũng ngay lập tức lắc đầu.
“Tôi cũng không có tiền.”
Lục Vệ Quốc thần sắc lập tức ảm đạm xuống, rụt tay về: “Mẹ, có thể hay không...”
Anh thật sự khó xử.
“Có thể hay không để mấy anh em chia đều một chút.”
“Dựa vào cái gì?”
Trần Mỹ Lệ kích động đứng lên, chị ta giấu tiền riêng chính là để đem về nhà mẹ đẻ dùng để chống lưng cho chị ta.
Tôn Thu Nuyệt trên người một phân tiền cũng không có, chậm nửa nhịp.
“Anh hai, anh như thế nào có thể nói loại lời này.”
Lục Vệ Quốc bực bội mà vò tóc, khi ngẩng đầu thấy mỗi người đều né tránh ánh mắt của anh.
Anh nói: “Anh cả, chú ba, tôi làm việc kiếm công điểm cũng là phân cho người một nhà, vì cái gì……”
Lục Vệ Quốc đầy mặt bi thương cúi đầu.
Vương Xuân Hoa sắc mặt xanh đen, vẻ mặt đau lòng.
“Thằng hai mày như thế nào có thể nói như vậy, cho anh cả cùng em ba lương thực không phải là đương nhiên sao? Các ngươi là anh em a.”
Lục Vệ Quốc thật muốn cười lạnh một tiếng, dựa vào cái gì anh phải trả giá còn người khác thì không cần trả giá.
Lời nói của Vương Xuân Hoa đã giết đi tia ý niệm cuối cùng đem người Lục gia làm như người một nhà của anh.
Bà ta sợ con thứ hai nói ra việc càng quá mức, liền nói:
“Thằng hai, việc trả tiền mày cũng đừng nghĩ, chuyện tiền nong mẹ cũng không có biện pháp.”
Bà ta tiếp tục:
“Chuẩn bị thu hoạch vụ thu rồi, sang năm lương thực chỉ có thể dựa vào phân lương thực của vụ thu năm nay, em ba từ nhỏ thân thể không tốt, mày giúp nó làm việc, mẹ liền không so đo những lời nói vô lý vừa rồi.”
Lục Vệ Tinh đương nhiên gật đầu, trong lòng đã xác định anh hai là sẽ không cự tuyệt.
“Mẹ, chuyện tiền……”
“Không phải nói là không được nói đến chuyện tiền sao?”
Vương Xuân Hoa vỗ cái bàn. Âm thanh lớn đến mức khiến con gà mái nuôi trong một góc vỗ cánh kêu khanh khách.
Lục Vệ Quốc vẻ mặt đau khổ, trước khuôn mặt đen thui của bà ta vẫn không sợ chết mà nói:
“Chú Lưu nói trước năm mới phải trả tiền, mẹ, con cũng không có biện pháp, nếu các người không muốn giúp con trả tiền, chuyện giúp chú ba làm việc, con cũng không dám đi.”
Nói xong anh kéo Lý Tĩnh rời đi.
Lý Tĩnh ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng liền chạy nhanh đi theo.
“Ai u, phản rồi phản rồi có phải hay không!”
Vương Xuân Hoa vỗ đùi kêu rên.
Trần Mỹ Lệ đi theo mắng một câu.
“Chú hai cũng thật quá đáng!”
Trong gia đình này, nhà con cả ba đứa trẻ, nhà thứ ba có một đứa, nhà thứ hai một đứa con cũng không có, khi nhận lương thực trở về, thành thật mà nói chỉ có bọn họ chịu thiệt.
Nhưng Trần Mỹ Lệ đều đã thành thói quen, cô ta ước gì nhà chú hai không có con.
-------------------------------------------------
Khép lại cửa, không khí trong phòng so với buổi sáng tốt lành hơn rất nhiều.
Lục Vệ Quốc đem mái tóc vừa rồi vò loạn vuốt thẳng, nghe bên ngoài đang mắng anh thì sắc mặt không có một chút biến hóa.
Lý Tĩnh nhìn anh đang quay lưng về phía mình, thở dài.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chồng thiệt tình đau lòng. Do dự một chút, Lý Tĩnh lặng lẽ lại gần.
Lục Vệ Quốc nhận thấy được động tĩnh phía sau, quay người lại, không nghĩ tới vừa lúc nữ chủ vòng tay ôm lấy anh, đầu dựa vào trong lòng ngực.
Cánh tay của anh giơ lên, ôm cũng không phải mà không ôm cũng không phải. Có chút bối rối.
Nhưng nữ chủ lỗ tai hồng hồng chôn ở trong lòng anh, ôm eo anh, thanh âm nhỏ nhẹ:
“Vệ Quốc, anh vất vả rồi.”
Lục Vệ Quốc thân thể cứng đờ, há miệng muốn nói lại không phát ra được thanh âm nào.
Lý Tĩnh sau khi bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu thấy trong tầm mắt là cái cằm cứng rắn của anh, đôi môi mỏng đang mím nhẹ, hầu kết lên xuống, bỗng nhiên thấy có chút đẹp trai.
Cô gái nào sau khi đọc xong《 Shakespeare 》mà không có khát khao về tình yêu đâu.
Cô cũng giống vậy, Lý Tĩnh nhón mũi chân, đôi môi chạm khẽ vào khóe môi người đàn ông trước mặt, sau đó nhanh chóng vùi mặt vào trong lồng ngực vững chãi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.