Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 48: Khóa tủ chống trộm

Điềm Điềm Đích Thang Viêm

17/03/2024

Lý Tĩnh mê mẩn hai lọ kem giống như ôm hai bảo bối, trước tiên cô mở hộp Bách Tước Linh ra, dùng tay quệt một ít bôi lên mặt, cảm giác làn da sau khi bôi xong vừa mềm mại vừa có hương thơm dịu nhẹ.

Đôi tay trước đó đã được rửa sạch cũng được cô dùng Kem Vỏ Sò chăm sóc, bàn tay cô trước đây thon dài mềm mịn, sau thời gian dài lao động đã hằn lên những vết chai, muốn dưỡng tốt lại thì cần phải có thời gian. Dù sao thì hiện giờ cô cũng rất thỏa mãn.

Lục Vệ Quốc ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng nhìn cô vợ nhỏ của mình đùa nghịch với hai lọ kem, thấy đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết của cô, khóe môi của anh cũng khẽ nhếch lên.

Bất chợt nhớ ra chuyện gì, anh lấy từ túi quần bên trái ra ổ khóa đã mua lúc chiều, đưa cho Lý Tĩnh.

"Em xem có thể dùng được hay không.”

Lý Tĩnh a một tiếng, cô cũng quên mất chuyện này, nhẹ nhàng đóng lại nắp hộp Kem Vỏ Sò, cầm ổ khóa xem trái rồi lại xem phải. Khóa Kim Khuyển thì thân khóa có màu đỏ, móc khóa màu bạc cùng với hai chìa khóa nhỏ va vào nhau kêu leng keng.

Cô cầm ở khóa đi tới cái tủ gần đầu giường.

Lần trước bị mất một cái khăn lông làm cô buồn rất lâu, cái khăn Lục Mỹ Vân đã dùng qua cô cũng không muốn lấy lại nữa, việc này liền cho qua như vậy.

Lục Mỹ Vân không phải là người chỉ trộm một lần liền thu tay, sau khi Lý Tĩnh khóa tủ lại đồng nghĩa với việc Lục Mỹ Vân sẽ không bao giờ có thể trộm đồ vật của cô nữa.

Lý Tĩnh đem Bách Tước Linh và Kem Vò Sò giấu dưới mấy bộ quần áo rách nát rồi đóng lại cửa tủ, sau đó răng rắc một tiếng khóa lại.

Ổ khóa màu đỏ lung lay vài cái, đập vào cửa tủ gỗ kêu lạch cạch.

Khóa cửa tủ làm cho những lo lắng trong lòng Lý Tĩnh giảm đi vài phần.

"Vệ Quốc, chiếc khóa này dùng thật tốt."

Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng của chồng, cô quay đầu qua nhìn mới phát hiện không biết khi nào, Lục Vệ Quốc đã nằm ở trên giường, anh nằm một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thân hình thon gầy của dài có một lực hấp dẫn trí mạng, bôn ba một ngày, cô chỉ do dự một chút rồi cũng lên gường, nằm sát xuống bên cạnh Lục Vệ Quốc, đầu cô dựa sát vào lòng anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc của người đàn ông, mang lại cho cô cảm giác an toàn, sau đó chìm vào giấc ngủ.



Cơm tối là cháo rau cải cùng bánh bao rau dại, không có sự đối lập giữa ăn trưa với ăn tối liền không có tổn thương.

Chút đồ ăn này vào trong bụng cũng chỉ giống như uống nước vào cho no bụng vậy, vừa rát họng lại không có mùi vị.

Mấy người Lục gia mỗi thời mỗi khắc đều đang chứng minh sự tồn tại của bọn họ, mà Lục Vệ Quốc luôn lựa chọn giả câm giả điếc.

Xách thùng nước lạnh để tắm, sau khi tắm xong anh lại quay về phòng.

Phía sau Lục Mỹ Vân đang xỉa răng, nhìn chằm chằm phòng hai vợ chồng Lục Vệ Quốc một hồi lâu.

Thời điểm mặt trăng treo trên đầu cành, trên cơ bản từng nhà đều lên giường đi ngủ.

Lục Vệ Quốc có thói quen thức khuya nhiều năm như vậy, giờ dưới tình huống không có thiết bị thông minh, không có máy tính, không có phương án máy móc quân sự cần thiết kế. Mới chỉ hơn một tháng, đã đem thời gian đi ngủ của anh điều chỉnh lại.

Trong không khí an tĩnh cũng chỉ có tiếng kêu to của côn trùng ở nông thôn.

Lý Tĩnh đang gối đầu lên cánh tay Lục Vệ Quốc, hỏi anh.

"Vệ Quốc, anh xem giờ chúng ta đủ tiền trả cho chú Lưu rồi, có nên đưa luôn cho chú ấy không?"

Lục Vệ Quốc đáp: "Giờ chưa phải lúc thích hợp, chúng ta phải có lý do chính đáng cho việc số tiền này ở đâu ra, nếu không sẽ mang lại rắc rồi. Em yên tâm, anh đã có kế hoạch rồi."

Lý Tĩnh đúng là cũng đang lo lắng chuyện này, nghe anh nói vậy cô liền yên tâm.

"Ừm, em biết rồi."

Lục Vệ Quốc cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.



"Ngủ đi."

Lý Tĩnh nghe lời nhắm mắt lại, trên khóe môi vẫn còn vương lại nụ cười chưa kịp tan.

---------------------------------------

Ngày thứ hai vẫn là thời gian nghỉ ngơi.

Đàn ông trong nhà đều không chịu ngồi yên đều đi ra ngoài đi dạo, phụ nữ tụ tập phía dưới gốc cây to trong thôn vừa khâu đế giày vừa nói chuyện phiếm.

Những ngày như vậy một năm cũng chỉ có một lần.

Nói nhiều hay đi đường nhiều càng dễ đói, bình thường mọi người có thể ở nhà nằm liền nằm, có thể tiết kiệm chút lương thực cũng rất tốt.

Nhưng mấy ngày nữa chính là thu hoạch vụ thu, lương thực cũng dư giả hơn, trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn.

Mấy người Lục gia đều đi ra ngoài, lần trước mấy đứa trẻ bị Lục Vệ Quốc dọa sợ giờ cũng không dám cùng anh ở chung một chỗ.

Lục Vệ Quốc có việc đi tìm đại đội trưởng Lưu, hỏi Lý Tĩnh có đi cùng hay không.

Lý Tĩnh buông chiếc áo đang vá dở cho Lục Vệ Quốc xuống, cô cùng mấy người phụ nữ trong thôn nói không được mấy câu, quan hệ trước kia cùng thanh niên trí thức cũng không quá thân thiết nên cô định ở nhà cả ngày.

Nhưng nếu chồng cô đã hỏi thì cô đương nhiên là sẽ đi.

Hai vợ chồng đến bây giờ cũng chưa phát hiện ra bọn họ càng ngày càng dính nhau, làm việc cùng nhau, đi ra ngoài cũng cùng nhau.

Người lớn tuổi trong thôn thấy như vậy thì trêu ghẹo vài câu.

Khuôn mặt của Lục Vệ Quốc bình tĩnh nhìn không ra cái gì, ngược lại Lý Tĩnh đầu cúi thấp xuống nở nụ cười thẹn thùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook