Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 25: Làm việc
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Trong lòng đang suy tính là chờ một nhà anh hai giúp hắn ta làm việc, hắn ta có thể sung sướng đi đánh bài hai ngày, nói không chừng còn có thể thắng được chút tiền uống rượu.
Tôn Thu Nguyệt ở dưới bàn dùng sức véo hắn ta một cái, ra sức nháy mắt.
Đứa con cả sắc mặt lạnh nhạt, coi việc này hết sức bình thường, đồng thời nhìn về phía Lục Vệ Quốc để nghe anh trả lời như thế nào.
Trần Mỹ Lệ cầm nhánh cây xỉa răng, cũng vểnh tai lên nghe.
Mấy cái đứa trẻ trộm trốn đi cũng không phát hiện.
Lý Tĩnh nuốt xuống rau dại đắng chát, liền ợ cũng không dám ợ , sợ người khác nghe thấy mùi thịt.
Vừa nghe lời này thì nháy mắt cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục Vệ Quốc đem sự tình phát sinh trong nhiều ngày qua nhanh chóng suy nghĩ lại một lần, không có phát sinh việc gì đặc biệt.
Trừ bỏ việc chân Lý Tĩnh nhanh lành.
Còn có một việc chính là lúa nước trong thôn sắp tới mùa thu hoạch.
Vừa nghe giọng nói mang chút bất mãn của bà Lục. Anh chỉ thoáng phân tích một chút thì cũng đã hiểu rõ.
Bà ta lại đau lòng đứa con thứ ba đi.
Ngăn lại nữ chủ sắc mặt trắng bệch đang muốn nói, Lục Vệ Quốc phản ứng nhanh chóng thay đổi một trương mặt tiều tụy gọi:
“Mẹ.”
Gương mặt già nua của Vương Xuân Hoa nhăn lại.
“Mày đừng lại cùng ta nói thân thể không thoải mái.”
Bà ta lại đem tầm mắt dừng ở trên người Lý Tĩnh, cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Con trai biến thành như vậy, bà ta có cảm giác không thích hợp.
Đứa con thứ hai bà ta nuôi lớn vẫn luôn là đứa nghe lời, sao có thể bị con dâu thổi gió bên gối liền thay đổi.
Còn có nói cái gì mà con thứ hai đau lòng vợ, vợ vừa té ngã liền hối cải thay đổi thành con người tốt hơn gì đó. Đều là chó má.
Bà ta chính là mẹ bọn họ.
Tôn Thu Nguyệt đã sớm bất mãn Lý Tĩnh ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hơn nữa đã nghỉ mà còn không giúp cô ta làm việc, cô ta thêm chút lửa nói:
“Mẹ, chị dâu đã sớm lành rồi, buổi sáng hôm nay con còn thấy chị ấy bưng một chậu quần áo ra giặt đều không có việc gì.”
Lục Vệ Tinh có chút ngồi không yên muốn đi đánh bài, tay ngứa ngáy lại bị vợ ấn xuống một cái.
Lý Tĩnh yết hầu nghẹn lại.
Vương Xuân Hoa trừng cô một cái, sau đó nhìn con thứ hai, nghĩ thầm nó còn có thể nói cái gì.
“Thằng hai, mày nói cho rõ ràng bằng không cả nhà cũng đừng nghĩ trôi qua một năm yên tĩnh.”
Vương Xuân Hoa một năm từ đầu tới cuối đều thích lười biếng, đứa con thứ ba cũng giống bà ta.
Sau khi giao nộp thuế lương của thu hoạch vụ thu, đại đội trưởng nên dựa theo công điểm phân chia lương thực còn lại.
Chìa khóa phòng để đồ ở trong tay bà ta, thấy gạo trong lu gần hết ngực bà ta đều đau đến thở không nổi.
Nghĩ lại nhà con thứ hai gần đây công điểm không nhiều như trước kia, bà ta tức giận run người.
Lục Vệ Quốc lau mặt một cái, khổ sở kêu một tiếng.
“Mẹ, trong lòng con cũng khổ a!”
Thấy chồng cô chua xót tố khổ, Lý Tĩnh nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Vương Xuân Hoa không quan tâm bộ dáng này của họ, đập thẳng đôi đũa xuống bàn, không kiên nhẫn nói:
“Thằng hai, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lục Vệ Tinh nếu không phải không có ai làm việc cho, đã sớm đi rồi, hắn ta nói:
“Đúng vậy, anh hai, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lục Vệ Quốc đôi mắt nhìn qua từng gương mặt lạnh lùng hay tính kế, giống như quả bóng xì hơi, một người đàn ông lại mang dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi.
“Mẹ, trên người mẹ còn có tiền sao?”
Vương Xuân Hoa tim đập nhanh, hét lên:
“Ta nơi nào có tiền, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Mẹ, con....”
Lục Vệ Quốc có chút ấp a ấp úng,
“Con còn thiếu chú Lưu hơn một trăm đồng tiền còn chưa trả, trong lòng có chút không dễ chịu a.”
Nói xong, anh nhanh chóng cúi đầu giống như vừa xấu hổ lại tuyệt vọng.
Một tiếng sét ầm ầm bổ xuống trên đầu người Lục gia.
Hơn một trăm đồng tiền, đó là bao nhiêu.
Công nhân bình thường không sai biệt lắm phải tích góp nửa năm tiền lương mới có.
Vương Xuân Hoa hai mắt trừng to.
Trong nháy măt không khí lạnh xuống.
Tôn Thu Nguyệt ở dưới bàn dùng sức véo hắn ta một cái, ra sức nháy mắt.
Đứa con cả sắc mặt lạnh nhạt, coi việc này hết sức bình thường, đồng thời nhìn về phía Lục Vệ Quốc để nghe anh trả lời như thế nào.
Trần Mỹ Lệ cầm nhánh cây xỉa răng, cũng vểnh tai lên nghe.
Mấy cái đứa trẻ trộm trốn đi cũng không phát hiện.
Lý Tĩnh nuốt xuống rau dại đắng chát, liền ợ cũng không dám ợ , sợ người khác nghe thấy mùi thịt.
Vừa nghe lời này thì nháy mắt cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục Vệ Quốc đem sự tình phát sinh trong nhiều ngày qua nhanh chóng suy nghĩ lại một lần, không có phát sinh việc gì đặc biệt.
Trừ bỏ việc chân Lý Tĩnh nhanh lành.
Còn có một việc chính là lúa nước trong thôn sắp tới mùa thu hoạch.
Vừa nghe giọng nói mang chút bất mãn của bà Lục. Anh chỉ thoáng phân tích một chút thì cũng đã hiểu rõ.
Bà ta lại đau lòng đứa con thứ ba đi.
Ngăn lại nữ chủ sắc mặt trắng bệch đang muốn nói, Lục Vệ Quốc phản ứng nhanh chóng thay đổi một trương mặt tiều tụy gọi:
“Mẹ.”
Gương mặt già nua của Vương Xuân Hoa nhăn lại.
“Mày đừng lại cùng ta nói thân thể không thoải mái.”
Bà ta lại đem tầm mắt dừng ở trên người Lý Tĩnh, cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Con trai biến thành như vậy, bà ta có cảm giác không thích hợp.
Đứa con thứ hai bà ta nuôi lớn vẫn luôn là đứa nghe lời, sao có thể bị con dâu thổi gió bên gối liền thay đổi.
Còn có nói cái gì mà con thứ hai đau lòng vợ, vợ vừa té ngã liền hối cải thay đổi thành con người tốt hơn gì đó. Đều là chó má.
Bà ta chính là mẹ bọn họ.
Tôn Thu Nguyệt đã sớm bất mãn Lý Tĩnh ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hơn nữa đã nghỉ mà còn không giúp cô ta làm việc, cô ta thêm chút lửa nói:
“Mẹ, chị dâu đã sớm lành rồi, buổi sáng hôm nay con còn thấy chị ấy bưng một chậu quần áo ra giặt đều không có việc gì.”
Lục Vệ Tinh có chút ngồi không yên muốn đi đánh bài, tay ngứa ngáy lại bị vợ ấn xuống một cái.
Lý Tĩnh yết hầu nghẹn lại.
Vương Xuân Hoa trừng cô một cái, sau đó nhìn con thứ hai, nghĩ thầm nó còn có thể nói cái gì.
“Thằng hai, mày nói cho rõ ràng bằng không cả nhà cũng đừng nghĩ trôi qua một năm yên tĩnh.”
Vương Xuân Hoa một năm từ đầu tới cuối đều thích lười biếng, đứa con thứ ba cũng giống bà ta.
Sau khi giao nộp thuế lương của thu hoạch vụ thu, đại đội trưởng nên dựa theo công điểm phân chia lương thực còn lại.
Chìa khóa phòng để đồ ở trong tay bà ta, thấy gạo trong lu gần hết ngực bà ta đều đau đến thở không nổi.
Nghĩ lại nhà con thứ hai gần đây công điểm không nhiều như trước kia, bà ta tức giận run người.
Lục Vệ Quốc lau mặt một cái, khổ sở kêu một tiếng.
“Mẹ, trong lòng con cũng khổ a!”
Thấy chồng cô chua xót tố khổ, Lý Tĩnh nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Vương Xuân Hoa không quan tâm bộ dáng này của họ, đập thẳng đôi đũa xuống bàn, không kiên nhẫn nói:
“Thằng hai, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lục Vệ Tinh nếu không phải không có ai làm việc cho, đã sớm đi rồi, hắn ta nói:
“Đúng vậy, anh hai, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lục Vệ Quốc đôi mắt nhìn qua từng gương mặt lạnh lùng hay tính kế, giống như quả bóng xì hơi, một người đàn ông lại mang dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi.
“Mẹ, trên người mẹ còn có tiền sao?”
Vương Xuân Hoa tim đập nhanh, hét lên:
“Ta nơi nào có tiền, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Mẹ, con....”
Lục Vệ Quốc có chút ấp a ấp úng,
“Con còn thiếu chú Lưu hơn một trăm đồng tiền còn chưa trả, trong lòng có chút không dễ chịu a.”
Nói xong, anh nhanh chóng cúi đầu giống như vừa xấu hổ lại tuyệt vọng.
Một tiếng sét ầm ầm bổ xuống trên đầu người Lục gia.
Hơn một trăm đồng tiền, đó là bao nhiêu.
Công nhân bình thường không sai biệt lắm phải tích góp nửa năm tiền lương mới có.
Vương Xuân Hoa hai mắt trừng to.
Trong nháy măt không khí lạnh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.