Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 11: Mặc kệ
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Trời ạ, chú hai nhà họ đang cõng vợ hắn a! Nhìn xem, một đôi chân này lại không phải không đi được.
Hai chị em dâu nhanh chóng xem sắc mặt của mẹ chồng.
Quả nhiên, khuôn mặt bà Lục vừa đen vừa xanh, trông khắc nghiệt như mặt con lừa kéo dài.
Làm người ta hoài nghi bà ta sẽ lập tức cầm đòn gánh đánh bọn họ.
Tôn Thu Nguyệt là người duy nhất ở đây ánh mắt sáng lên, cô ta tươi cười quan tâm hỏi:
“Chị dâu, miệng vết thương của chị không sao chứ?”
Tôn Thu Nguyệt cũng không biết người ta bị thương ở đâu.
Lý Tĩnh nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua thiếu một nửa cơm sáng, đối với gương mặt cười hì hì của cô ta, ghê tởm giống như trong cổ họng nuốt phải ruồi bọ , quay mặt đi không nghĩ nhìn cô ta nữa.
“Vợ thằng ba, cô câm miệng đi, nhanh đi làm việc của cô đi!”
Vương Xuân Hoa đứng tại chỗ quát lên, dập tắt tâm tư muốn tìm người làm việc giúp của cô ta.
Tôn Thu Nguyệt phẫn nộ, ở trong ánh mắt khinh bỉ của Trần Mỹ Lệ, vác cái cuốc làm bộ làm tịch mà đi theo phía sau mông chị ta rời đi.
Lý Tĩnh từ bỏ ý nghĩ tự đi, cô ghé vào trên lưng chồng nên thấy không rõ biểu tình của anh.
Nói thật, Lục Vệ Quốc kiêu ngạo là khắc vào trong xương cốt, từ sau khi trưởng thành anh còn không có bị người rống như vậy, cho dù người này hiện giờ là mẹ ruột của thân thể anh đang chiếm thì cũng rất không thoải mái.
Nhưng anh vẫn còn giữ bình tĩnh, hàng năm cùng thiết bị giao lưu làm anh phi thường hiểu được ẩn nhẫn tính tình.
Đường đến cửa nhà đồng dạng là khó đi, gồ ghề lồi lõm, giờ phút này Lục Vệ Quốc trầm mặc cúi đầu không rên một tiếng, cánh tay đen gầy nắm thật chặt.
Tương tự như thời điểm nguyên thân đối mặt với bà Lục.
“Thằng hai, mày điếc có phải hay không, trời ơi, ta tạo cái nghiệt gì, như thế nào lại sinh ra đứa con trai như mày, có vợ liền không cần mẹ ruột.”
Lời định tội này nói ra thật chẳng ai tin, có lần nào nháo lên mà cuối cùng nguyên thân không đứng về phía mẹ ruột bên cơ chứ.
Nhưng trong thân thể hiện tại là Lục Vệ Quốc anh, đương nhiên anh lười phản ứng lại bà ta.
Thấy con trai luôn nghe lời bây giờ lại không thèm để ý tới mình, Vương Xuân Hoa liền ném đòn gánh, bỗng nhiên gào thét lên.
Hiện trường đột nhiên mất khống chế làm người ta nghẹn họng nhìn đến trân trối.
Đây là khúc dạo nhạc lúc Vương Xuân Hoa khóc nháo.
Thường lúc con thứ hai hoặc con dâu không theo ý bà ta, liền giống như người đàn bà đanh đá gào hai câu, nửa giọt nước mắt cũng không có tiếp theo chính là ăn vạ trên mặt đất.
Sau khi nhớ lại nội dung cốt truyện, Lục Vệ Quốc thật đúng là lần đầu tiên thấy loại thao tác này, dứt khoát lưu loát mà ăn vạ trên mặt đất.
Lục Vệ Quốc trong lòng ý tưởng thứ nhất chính là: Trên mặt đất không bẩn sao, đứa trẻ ba tuổi đều biết không thể ngồi trên mặt đất đi.
Vương Xuân Hoa khép nửa con mắt gào thét một hồi cũng không thấy ai diễn kịch cùng bà ta, đều nhanh khóc không nổi nữa.
Tiếp theo một đôi giày cũ nát đứng bất động ở trước mặt bà ta.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Lục Vệ Quốc bình tĩnh nói:
“Trên mặt đất bẩn.”
Vương Xuân Hoa kích động đến nước mũi đều chảy ra tới, nghe lời này xong há to miệng gào cũng không phải, không gào cũng không phải.
Trên lưng anh, Lý Tĩnh cũng rất kinh ngạc, nhưng làm sao bây giờ, cô rất muốn cười.
Phiền, thật sự rất phiền, rất ầm ĩ, đây là ý nghĩ duy nhất của Lục Vệ Quốc.
Thật sự không phải tại anh ghét bỏ đâu, mà do âm thanh gào khóc này so với quạ đen còn khó nghe hơn
“Mày…"
Vương Xuân Hoa ngực phập phồng lên xuống.
So với con dâu thổi gió bên gối càng khó tiếp thu chính là con trai không quan tâm bộ dáng này của bà ta.
Thấy trên gương mặt ngăm đen của con trai là biểu cảm lạnh lẽo không chút tình cảm. Yết hầu của Vương Xuân Hoa liền nghẹn lại.
Lục Vệ Quốc cõng vợ mình, vượt qua bà ta đi thẳng vào nhà.
Phòng ở của Lục gia chủ yếu là dùng bùn cùng cỏ khô trộn lại xây lên, trên mái nhà có vài miếng mái ngói chắp lại với nhau.
Lục Vệ Quốc đảo mắt nhìn qua nơi mà hai vợ chồng nguyên thân ở, gần phòng bếp có một cái phòng nhỏ, vì quay lưng về phía ánh mặt trời nên hàng năm tương đối ẩm ướt. Nếu đoán không sai, căn cứ cốt truyện miêu tả hoàn cảnh nơi nữ chủ ở hẳn chính là gian phòng kia.
Lục Vệ Quốc nhấc chân đi vào thấy nữ chủ không nói gì, quả nhiên là anh đoán đúng rồi.
Thời điểm anh vào cửa để tránh bị đụng còn phải cúi đầu.
Khi đẩy cửa ra thì mùi ẩm mốc bay đến.
Lục Vệ Quốc có chút ghét bỏ bịt mũi. Lý Tĩnh ngược lại không nói một tiếng, cô đã thành thói quen, có nơi để che mưa chắn gió cô liền vừa lòng.
Lưu lại Vương Xuân Hoa đang kinh ngạc ở đó, từ trên mặt đất bò dậy, đứa con này đúng thật là mặc kệ bà ta?
Không được, khẳng định là con hồ ly tinh Lý Tĩnh ở trước mặt nó nói cái gì.
Vương Xuân Hoa vỗ vỗ bụi đất trên mông, tròng mắt chuyển một vòng rồi đi theo phía sau.
Lục Vệ Quốc còn chưa kịp đem nữ chủ buông xuống giường, mẹ ruột nguyên thân liền chen lấn tiến vào, phòng vốn nhỏ nay càng thêm chật.
Vương Xuân Hoa ánh mắt đầu tiên dừng ở trên tay con trai cùng con dâu một hồi, thấy trong căn phòng này cái gì cũng không có, ghét bỏ mà bĩu môi.
Bà ta còn tưởng rằng con dâu sẽ ngầm quấn lấy con trai đòi mua cái gì ăn đâu.
“Vệ Quốc.”
Vương Xuân Hoa vốn dĩ không có khóc, khóe mắt một chút nước mắt cũng không có.
Hai chị em dâu nhanh chóng xem sắc mặt của mẹ chồng.
Quả nhiên, khuôn mặt bà Lục vừa đen vừa xanh, trông khắc nghiệt như mặt con lừa kéo dài.
Làm người ta hoài nghi bà ta sẽ lập tức cầm đòn gánh đánh bọn họ.
Tôn Thu Nguyệt là người duy nhất ở đây ánh mắt sáng lên, cô ta tươi cười quan tâm hỏi:
“Chị dâu, miệng vết thương của chị không sao chứ?”
Tôn Thu Nguyệt cũng không biết người ta bị thương ở đâu.
Lý Tĩnh nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua thiếu một nửa cơm sáng, đối với gương mặt cười hì hì của cô ta, ghê tởm giống như trong cổ họng nuốt phải ruồi bọ , quay mặt đi không nghĩ nhìn cô ta nữa.
“Vợ thằng ba, cô câm miệng đi, nhanh đi làm việc của cô đi!”
Vương Xuân Hoa đứng tại chỗ quát lên, dập tắt tâm tư muốn tìm người làm việc giúp của cô ta.
Tôn Thu Nguyệt phẫn nộ, ở trong ánh mắt khinh bỉ của Trần Mỹ Lệ, vác cái cuốc làm bộ làm tịch mà đi theo phía sau mông chị ta rời đi.
Lý Tĩnh từ bỏ ý nghĩ tự đi, cô ghé vào trên lưng chồng nên thấy không rõ biểu tình của anh.
Nói thật, Lục Vệ Quốc kiêu ngạo là khắc vào trong xương cốt, từ sau khi trưởng thành anh còn không có bị người rống như vậy, cho dù người này hiện giờ là mẹ ruột của thân thể anh đang chiếm thì cũng rất không thoải mái.
Nhưng anh vẫn còn giữ bình tĩnh, hàng năm cùng thiết bị giao lưu làm anh phi thường hiểu được ẩn nhẫn tính tình.
Đường đến cửa nhà đồng dạng là khó đi, gồ ghề lồi lõm, giờ phút này Lục Vệ Quốc trầm mặc cúi đầu không rên một tiếng, cánh tay đen gầy nắm thật chặt.
Tương tự như thời điểm nguyên thân đối mặt với bà Lục.
“Thằng hai, mày điếc có phải hay không, trời ơi, ta tạo cái nghiệt gì, như thế nào lại sinh ra đứa con trai như mày, có vợ liền không cần mẹ ruột.”
Lời định tội này nói ra thật chẳng ai tin, có lần nào nháo lên mà cuối cùng nguyên thân không đứng về phía mẹ ruột bên cơ chứ.
Nhưng trong thân thể hiện tại là Lục Vệ Quốc anh, đương nhiên anh lười phản ứng lại bà ta.
Thấy con trai luôn nghe lời bây giờ lại không thèm để ý tới mình, Vương Xuân Hoa liền ném đòn gánh, bỗng nhiên gào thét lên.
Hiện trường đột nhiên mất khống chế làm người ta nghẹn họng nhìn đến trân trối.
Đây là khúc dạo nhạc lúc Vương Xuân Hoa khóc nháo.
Thường lúc con thứ hai hoặc con dâu không theo ý bà ta, liền giống như người đàn bà đanh đá gào hai câu, nửa giọt nước mắt cũng không có tiếp theo chính là ăn vạ trên mặt đất.
Sau khi nhớ lại nội dung cốt truyện, Lục Vệ Quốc thật đúng là lần đầu tiên thấy loại thao tác này, dứt khoát lưu loát mà ăn vạ trên mặt đất.
Lục Vệ Quốc trong lòng ý tưởng thứ nhất chính là: Trên mặt đất không bẩn sao, đứa trẻ ba tuổi đều biết không thể ngồi trên mặt đất đi.
Vương Xuân Hoa khép nửa con mắt gào thét một hồi cũng không thấy ai diễn kịch cùng bà ta, đều nhanh khóc không nổi nữa.
Tiếp theo một đôi giày cũ nát đứng bất động ở trước mặt bà ta.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Lục Vệ Quốc bình tĩnh nói:
“Trên mặt đất bẩn.”
Vương Xuân Hoa kích động đến nước mũi đều chảy ra tới, nghe lời này xong há to miệng gào cũng không phải, không gào cũng không phải.
Trên lưng anh, Lý Tĩnh cũng rất kinh ngạc, nhưng làm sao bây giờ, cô rất muốn cười.
Phiền, thật sự rất phiền, rất ầm ĩ, đây là ý nghĩ duy nhất của Lục Vệ Quốc.
Thật sự không phải tại anh ghét bỏ đâu, mà do âm thanh gào khóc này so với quạ đen còn khó nghe hơn
“Mày…"
Vương Xuân Hoa ngực phập phồng lên xuống.
So với con dâu thổi gió bên gối càng khó tiếp thu chính là con trai không quan tâm bộ dáng này của bà ta.
Thấy trên gương mặt ngăm đen của con trai là biểu cảm lạnh lẽo không chút tình cảm. Yết hầu của Vương Xuân Hoa liền nghẹn lại.
Lục Vệ Quốc cõng vợ mình, vượt qua bà ta đi thẳng vào nhà.
Phòng ở của Lục gia chủ yếu là dùng bùn cùng cỏ khô trộn lại xây lên, trên mái nhà có vài miếng mái ngói chắp lại với nhau.
Lục Vệ Quốc đảo mắt nhìn qua nơi mà hai vợ chồng nguyên thân ở, gần phòng bếp có một cái phòng nhỏ, vì quay lưng về phía ánh mặt trời nên hàng năm tương đối ẩm ướt. Nếu đoán không sai, căn cứ cốt truyện miêu tả hoàn cảnh nơi nữ chủ ở hẳn chính là gian phòng kia.
Lục Vệ Quốc nhấc chân đi vào thấy nữ chủ không nói gì, quả nhiên là anh đoán đúng rồi.
Thời điểm anh vào cửa để tránh bị đụng còn phải cúi đầu.
Khi đẩy cửa ra thì mùi ẩm mốc bay đến.
Lục Vệ Quốc có chút ghét bỏ bịt mũi. Lý Tĩnh ngược lại không nói một tiếng, cô đã thành thói quen, có nơi để che mưa chắn gió cô liền vừa lòng.
Lưu lại Vương Xuân Hoa đang kinh ngạc ở đó, từ trên mặt đất bò dậy, đứa con này đúng thật là mặc kệ bà ta?
Không được, khẳng định là con hồ ly tinh Lý Tĩnh ở trước mặt nó nói cái gì.
Vương Xuân Hoa vỗ vỗ bụi đất trên mông, tròng mắt chuyển một vòng rồi đi theo phía sau.
Lục Vệ Quốc còn chưa kịp đem nữ chủ buông xuống giường, mẹ ruột nguyên thân liền chen lấn tiến vào, phòng vốn nhỏ nay càng thêm chật.
Vương Xuân Hoa ánh mắt đầu tiên dừng ở trên tay con trai cùng con dâu một hồi, thấy trong căn phòng này cái gì cũng không có, ghét bỏ mà bĩu môi.
Bà ta còn tưởng rằng con dâu sẽ ngầm quấn lấy con trai đòi mua cái gì ăn đâu.
“Vệ Quốc.”
Vương Xuân Hoa vốn dĩ không có khóc, khóe mắt một chút nước mắt cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.