Thập Niên 70: Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 16: Phân đồ ăn
Điềm Điềm Đích Thang Viêm
16/03/2024
Thời điểm đại đội trưởng Lưu rời đi, Lục Vệ Quốc cố ý cùng ông hứa hẹn buổi chiều anh sẽ đi làm việc.
Ông tin tưởng vào phẩm hạnh của Lục Vệ Quốc nên đã đồng ý.
Bọn họ đi rồi, Lục Vệ Quốc thở dài một hơi, dứt khoát đóng cửa, đỡ phải mấy đứa nhóc tiến vào ầm ĩ.
Phòng quay lưng với ánh mặt trời nên trong nháy mắt khi đóng cửa lại phòng liền tối xuống.
Lục Vệ Quốc thích ứng một chút ánh sáng, lúc này mới thấy thân ảnh ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, bả vai nhỏ gầy nhẹ nhàng run run.
Nữ chủ lại khóc, Lục Vệ Quốc khó xử cực kỳ, anh không biết an ủi con gái a.
“Em đừng khóc.”
Mặt Lục Vệ Quốc căng thẳng, khô cằn nói.
Lý Tĩnh dùng tay áo lau lau khóe mắt, mang theo tiếng khóc oán giận.
“Vệ Quốc, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.”
Ngày qua ngày chính mình cái gì cũng không thể ăn, làm việc là nhiều nhất, ăn lại là ít nhất, hai vợ chồng bọn họ làm cái gì mẹ chồng đều không hài lòng, mỗi ngày ầm ĩ như vậy là ai đều không thể chịu được.
Nếu là trước kia Lý Tĩnh cũng sẽ không oán giận như vậy, bởi vì hai lần này anh đều che chở cô, suy nghĩ trong lòng rốt cuộc áp chế không được.
Lục Vệ Quốc há miệng thở dốc, anh có thể nói anh đã sớm suy nghĩ sao.
Lý Tĩnh tiếng khóc dần nhỏ lại, cô khụt khịt cái mũi, nắm tay vỗ thật mạnh ở trên giường gỗ cũ nát.
“Mẹ một chút đều không công bằng, đều là người một nhà dựa vào cái gì a!”
Cô ủy khuất mà ấm ức khóc.
Ngoài cửa mấy đứa trẻ lại bắt đầu náo loạn lên, kỉ kỉ oa oa, Lục Vệ Quốc đau nhức cả đầu.
Anh nhất định phải dọn ra ngoài ở.
Nhưng hai vợ chồng nguyên thân chính là trụ cột trong nhà, bọn họ cũng không ngốc, sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy, anh cần phải nghĩ biện pháp.
Lục Vệ Quốc luống cuống tay chân mà dỗ tốt nữ chủ thì thời gian đã đến giữa trưa.
Hôm nay đến phiên Lý Tĩnh nấu cơm, tuy nháo loạn thành như vậy nhưng cơm này vẫn phải làm.
Nữ chủ gầy đến độ phảng phất gió thổi qua liền ngã, Lục Vệ Quốc muốn đi hỗ trợ nhưng anh không biết nhóm lửa, không biết xắt rau, giống như cái gì cũng không biết làm.
Trong trí nhớ của nguyên thân, không có chuyện đàn ông nấu cơm.
Lý Tĩnh lau khô nước mắt, hốc mắt vẫn còn hồng hồng.
Cô kiên trì bảo anh đỡ cô đi phòng bếp. Thức ăn giữa trưa bà Lục đặt ở trên đỉnh tủ gỗ chỉ có nửa cái chân, vừa lúc trẻ con không với tới.
Nửa rổ khoai lang đỏ, một tô gạo nhỏ, lúc nấu đổ nước nhiều một chút, khoai lang đỏ cùng gạo nở ra thành một nồi lớn cháo khoai lang đỏ.
Ở nơi đặt lu nước to còn có một bó rau dại.
Rau dại xanh mượt, mơ hồ có thể thấy tinh tế lông mao.
Lý Tĩnh không ngồi xổm xuống được, Lục Vệ Quốc dứt khoát cầm rau rửa.
Nước giếng thật lạnh, lúc anh đưa tay vào nước bị lạnh đến rùng mình một cái.
Vừa thấy Lý Tĩnh đã rửa xong nồi, anh vội tăng nhanh tốc độ.
Lý Tĩnh khóc nửa ngày thì cảm xúc ổn định không ít.
Hai vợ chồng phối hợp nên tốc độ rất nhanh, trong phòng bếp dần dần tràn ngập mùi khói đặc.
Lục Vệ Quốc đang khom lưng thì bỗng nhiên trong miệng bị đút vào một khối thức ăn cưng cứng.
Anh vừa ngẩng đầu lên, Lý Tĩnh đã bảo anh nhanh ăn xong đi.
“Ăn nhanh đi, để mẹ phát hiện không tốt, bằng không giữa trưa anh lại ăn không đủ no.”
Lời này nói được liền rất chua xót, nguyên thân gầy thành như vậy bên trong có một phần nguyên nhân là bị đói.
Miệng Lục Vệ Quốc bị căng đến có chút đau, anh lấy ra tới cắn một miếng, khoai lang đỏ rửa sạch sẽ ăn cả vỏ vừa ngọt vừa giòn.
Lý Tĩnh thấy anh ăn thì cười cười, mí mắt sưng đỏ híp lại cùng nhau, cô lại chọn khối nhỏ qua loa cho vào miệng mình.
Hai vợ chồng kịp làm xong cơm trước khi mọi người tan tầm.
Thời điểm Vương Xuân Hoa trở về sắc mặt rất khó coi, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lục Vệ Quốc đều mau phun ra lửa.
Lúc phân đồ ăn sẽ phân cho đàn ông trước, người đi đánh bài nửa ngày là Lục Vệ Tinh cùng Lục Vệ Đông trong bát đều tràn đầy.
Cái muỗng chuyển tới trong bát Lục Vệ Quốc run run vài cái chỉ còn lại hơn một nửa.
Lý Tĩnh nắm chặt tay, hàm răng đều mau cắn ra máu.
Tiếp theo là Trần Mỹ Lệ, Tôn Thu Nguyệt, Lý Tĩnh, cùng mấy đứa trẻ của con cả là Lục Hồng Đông, Lục Văn Binh, Lục Anh Hồng.
Đến lượt bảo bối cục cưng của nhà con thứ ba Lục Bảo Kiệt còn thừa cháo dưới đáy, phía dưới cháo đều vừa mềm vừa thơm, lúc này Vương Xuân Hoa không chút do dự múc một muỗng to.
Khiến cho mấy đứa trẻ khác ghen tị lại khát vọng.
Tôn Thu Nguyệt cười đắc ý vuốt đầu Lục Bảo Kiệt, nhân lúc người khác không chú ý lừa một muỗng nhỏ qua bát mình.
Vương Xuân Hoa hung hăng trừng cô ta một cái.
“Được rồi, ăn cơm!”
Vương Xuân Hoa đem đáy nồi đều cạo sạch sẽ.
Ở đây mọi người há to miệng ăn nhanh, Lục Vệ Quốc nhìn trong bát vỏ khoai lang đỏ không muốn ăn một chút nào.
Lý Tĩnh siết ngón tay trở nên trắng nhợt cố nén khó chịu, cầm chiếc đũa ăn từng miếng nhỏ.
Thấy nửa khối khoai lang đỏ xuất hiện ở trong bát, Lý Tĩnh ngẩn ra một chút dừng lại chiếc đũa.
“Ăn đi.”
Lục Vệ Quốc đè thấp thanh âm, lại gắp hai miếng to cho cô.
Ông tin tưởng vào phẩm hạnh của Lục Vệ Quốc nên đã đồng ý.
Bọn họ đi rồi, Lục Vệ Quốc thở dài một hơi, dứt khoát đóng cửa, đỡ phải mấy đứa nhóc tiến vào ầm ĩ.
Phòng quay lưng với ánh mặt trời nên trong nháy mắt khi đóng cửa lại phòng liền tối xuống.
Lục Vệ Quốc thích ứng một chút ánh sáng, lúc này mới thấy thân ảnh ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, bả vai nhỏ gầy nhẹ nhàng run run.
Nữ chủ lại khóc, Lục Vệ Quốc khó xử cực kỳ, anh không biết an ủi con gái a.
“Em đừng khóc.”
Mặt Lục Vệ Quốc căng thẳng, khô cằn nói.
Lý Tĩnh dùng tay áo lau lau khóe mắt, mang theo tiếng khóc oán giận.
“Vệ Quốc, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.”
Ngày qua ngày chính mình cái gì cũng không thể ăn, làm việc là nhiều nhất, ăn lại là ít nhất, hai vợ chồng bọn họ làm cái gì mẹ chồng đều không hài lòng, mỗi ngày ầm ĩ như vậy là ai đều không thể chịu được.
Nếu là trước kia Lý Tĩnh cũng sẽ không oán giận như vậy, bởi vì hai lần này anh đều che chở cô, suy nghĩ trong lòng rốt cuộc áp chế không được.
Lục Vệ Quốc há miệng thở dốc, anh có thể nói anh đã sớm suy nghĩ sao.
Lý Tĩnh tiếng khóc dần nhỏ lại, cô khụt khịt cái mũi, nắm tay vỗ thật mạnh ở trên giường gỗ cũ nát.
“Mẹ một chút đều không công bằng, đều là người một nhà dựa vào cái gì a!”
Cô ủy khuất mà ấm ức khóc.
Ngoài cửa mấy đứa trẻ lại bắt đầu náo loạn lên, kỉ kỉ oa oa, Lục Vệ Quốc đau nhức cả đầu.
Anh nhất định phải dọn ra ngoài ở.
Nhưng hai vợ chồng nguyên thân chính là trụ cột trong nhà, bọn họ cũng không ngốc, sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy, anh cần phải nghĩ biện pháp.
Lục Vệ Quốc luống cuống tay chân mà dỗ tốt nữ chủ thì thời gian đã đến giữa trưa.
Hôm nay đến phiên Lý Tĩnh nấu cơm, tuy nháo loạn thành như vậy nhưng cơm này vẫn phải làm.
Nữ chủ gầy đến độ phảng phất gió thổi qua liền ngã, Lục Vệ Quốc muốn đi hỗ trợ nhưng anh không biết nhóm lửa, không biết xắt rau, giống như cái gì cũng không biết làm.
Trong trí nhớ của nguyên thân, không có chuyện đàn ông nấu cơm.
Lý Tĩnh lau khô nước mắt, hốc mắt vẫn còn hồng hồng.
Cô kiên trì bảo anh đỡ cô đi phòng bếp. Thức ăn giữa trưa bà Lục đặt ở trên đỉnh tủ gỗ chỉ có nửa cái chân, vừa lúc trẻ con không với tới.
Nửa rổ khoai lang đỏ, một tô gạo nhỏ, lúc nấu đổ nước nhiều một chút, khoai lang đỏ cùng gạo nở ra thành một nồi lớn cháo khoai lang đỏ.
Ở nơi đặt lu nước to còn có một bó rau dại.
Rau dại xanh mượt, mơ hồ có thể thấy tinh tế lông mao.
Lý Tĩnh không ngồi xổm xuống được, Lục Vệ Quốc dứt khoát cầm rau rửa.
Nước giếng thật lạnh, lúc anh đưa tay vào nước bị lạnh đến rùng mình một cái.
Vừa thấy Lý Tĩnh đã rửa xong nồi, anh vội tăng nhanh tốc độ.
Lý Tĩnh khóc nửa ngày thì cảm xúc ổn định không ít.
Hai vợ chồng phối hợp nên tốc độ rất nhanh, trong phòng bếp dần dần tràn ngập mùi khói đặc.
Lục Vệ Quốc đang khom lưng thì bỗng nhiên trong miệng bị đút vào một khối thức ăn cưng cứng.
Anh vừa ngẩng đầu lên, Lý Tĩnh đã bảo anh nhanh ăn xong đi.
“Ăn nhanh đi, để mẹ phát hiện không tốt, bằng không giữa trưa anh lại ăn không đủ no.”
Lời này nói được liền rất chua xót, nguyên thân gầy thành như vậy bên trong có một phần nguyên nhân là bị đói.
Miệng Lục Vệ Quốc bị căng đến có chút đau, anh lấy ra tới cắn một miếng, khoai lang đỏ rửa sạch sẽ ăn cả vỏ vừa ngọt vừa giòn.
Lý Tĩnh thấy anh ăn thì cười cười, mí mắt sưng đỏ híp lại cùng nhau, cô lại chọn khối nhỏ qua loa cho vào miệng mình.
Hai vợ chồng kịp làm xong cơm trước khi mọi người tan tầm.
Thời điểm Vương Xuân Hoa trở về sắc mặt rất khó coi, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lục Vệ Quốc đều mau phun ra lửa.
Lúc phân đồ ăn sẽ phân cho đàn ông trước, người đi đánh bài nửa ngày là Lục Vệ Tinh cùng Lục Vệ Đông trong bát đều tràn đầy.
Cái muỗng chuyển tới trong bát Lục Vệ Quốc run run vài cái chỉ còn lại hơn một nửa.
Lý Tĩnh nắm chặt tay, hàm răng đều mau cắn ra máu.
Tiếp theo là Trần Mỹ Lệ, Tôn Thu Nguyệt, Lý Tĩnh, cùng mấy đứa trẻ của con cả là Lục Hồng Đông, Lục Văn Binh, Lục Anh Hồng.
Đến lượt bảo bối cục cưng của nhà con thứ ba Lục Bảo Kiệt còn thừa cháo dưới đáy, phía dưới cháo đều vừa mềm vừa thơm, lúc này Vương Xuân Hoa không chút do dự múc một muỗng to.
Khiến cho mấy đứa trẻ khác ghen tị lại khát vọng.
Tôn Thu Nguyệt cười đắc ý vuốt đầu Lục Bảo Kiệt, nhân lúc người khác không chú ý lừa một muỗng nhỏ qua bát mình.
Vương Xuân Hoa hung hăng trừng cô ta một cái.
“Được rồi, ăn cơm!”
Vương Xuân Hoa đem đáy nồi đều cạo sạch sẽ.
Ở đây mọi người há to miệng ăn nhanh, Lục Vệ Quốc nhìn trong bát vỏ khoai lang đỏ không muốn ăn một chút nào.
Lý Tĩnh siết ngón tay trở nên trắng nhợt cố nén khó chịu, cầm chiếc đũa ăn từng miếng nhỏ.
Thấy nửa khối khoai lang đỏ xuất hiện ở trong bát, Lý Tĩnh ngẩn ra một chút dừng lại chiếc đũa.
“Ăn đi.”
Lục Vệ Quốc đè thấp thanh âm, lại gắp hai miếng to cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.